Phòng Trốn Thoát Thời Tinh Tế

Chương 33

Cái gì? Một vạn tinh tệ còn có thể tăng gấp mấy lần, kính thực tế ảo của cậu tổng cộng mới có tám vạn tinh tệ thôi.

Đúng vậy, chỉ sau hai ngày, Đồng Du đã dùng từ "mới có" với con số tám vạn.

Nếu lấy giá trị thực phẩm để so sánh, giá cả ở Thủy Lam Tinh thực ra cũng không khác mấy so với thời cậu sống trên Trái Đất. Nói cách khác, một tinh tệ tương đương một nhân dân tệ. Chơi mật thất mà thu phí một vạn có phải quá đắt không, mấy người này chơi nổi à.

Đồng Du sắp xếp lại lời nói: "Giá này có phải hơi cao quá không, thực ra em muốn làm một game bình dân hơn."

“Đồng tổng, anh không ngờ em lại là một người có tấm lòng to lớn đến vậy.” Chương Hoài bỗng nhiên phấn khích, nhìn Đồng Du bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Hả?

"Em thiết kế ra một thứ hay ho thế này, vậy mà không nghĩ đến chuyện kiếm tiền, mà lại nghĩ đến việc tạo phúc cho nhân loại."

Không phải là không muốn kiếm tiền, mà cậu sợ Cục Công Thương tìm đến thôi. Chỉ mất hai ngày làm cái này, nửa tiếng kiếm của mấy người bốn vạn, cậu thấy không yên tâm. Hơn nữa, cậu chỉ làm một mật thất thôi, còn là vì kiếm tiền cho bản thân, sao lại thành tạo phúc cho nhân loại được.

Đồng Du bị khen đến ngớ người.

"Một vạn tinh tệ hoàn toàn không cao." Linh Linh cũng nói: "Đây là giá được định theo mức tiêu hao năng lượng tinh thần, không ai có thể tùy tiện phá vỡ, nếu em định giá quá thấp, các ngành khác cũng sẽ bị ảnh hưởng, buộc phải hạ giá theo."

"Nghiêm... nghiêm trọng vậy ạ?" Đồng Du hoang mang.

“Chị biết Đồng tổng muốn làm điều gì đó cho nhân loại."

Không không không, cậu không có ý đó, chị đẹp ơi, chị đừng khen nữa!

Linh Linh nhìn Đồng Du với vẻ mặt kính phục: "Chị nghĩ, thay vì hạ giá, không bằng mở livestream."

"Livestream?!" Làm sao livestream mật thất được? Livestream thì mọi người đều biết nội dung và các ải rồi, còn bán vé kiểu gì nữa.

"Đúng vậy!" Tiểu Phi cũng hiểu ra, tiếp lời: "Mật thất của em chỉ có một cái, dù hoạt động 24 tiếng không ngừng nghỉ, giả sử mỗi lần đón bốn người, phá đảo... phá đảo cần bao nhiêu thời gian?"

Tiểu Phi quay sang nhìn Đồng Du.

Đồng Du đáp: “Em đặt thời gian phá đảo là ba tiếng.”

“Em có chắc ba tiếng là có thể phá đảo không?" Chương Hoài nghi ngờ.

Đồng Du thực ra cũng không dám chắc lắm. Ban đầu cậu thiết lập thời gian vượt qua thử thách là hai tiếng, dù sao đây cũng chỉ là một bản đồ nhỏ, nhanh thì một tiếng là xong. Nhưng nhìn bốn người kia loay hoay tận bốn tiếng rưỡi mà vẫn mắc kẹt ở cửa ải đầu tiên, cậu âm thầm kéo dài thêm một tiếng nữa.