“Mày đứng lại, tao sẽ gϊếŧ mày.”
Thời Tống hét to rồi đuổi theo hắn, Lục Thanh Diễn và mọi người chạy theo.
Thời Tống vừa đuổi đến nơi liền bị vệ sĩ đánh cho ngã gục xuống mặt đất.
Sau đó ông lại tiếp tục đứng dậy nhưng vẫn bị đánh ngã trở về.
Gương mặt ăn vài nắm đấm của vệ sĩ áo đen, máu từ bên trong khoang miệng trào ra, chảy xuống cổ áo.
Nhưng chỉ cần có thể đứng dậy được thì ông vẫn không từ bỏ.
“Ác quỷ… mày phải đền mạng cho con gái tao.”
Cũng may Lục Thanh Diễn và đồng đội đã đuổi kịp.
Anh giữ Thời Tống lại, liên tục nói: “Chú, đừng cố nữa, sẽ đánh không lại hắn đâu.”
“Bây giờ chú nghe con, về viết đơn kiện, pháp luật chắc chắn sẽ lấy lại công bằng cho chú.”
“Hu… hu…”
Người đàn ông bật khóc nức nở, miệng liên tục kêu tên con gái của mình.
Bên trong xe, Thương Dận nhìn người đàn ông đang khổ sở đập đầu xuống đất không ngừng, trên môi lại cong lên tạo thành nụ cười.
“Những con người nhỏ bé.”
Sự bất lực bao trùm lấy toàn bộ đồn cảnh sát, Lục Thanh Diễn nhìn theo bóng dáng chiếc xe đã lăn bánh rời đi rồi lại nhìn Thời Tống.
Anh có thể đoán được kết quả của vụ án này sẽ ra sao.
Nhưng lại không nhẫn tâm nói cho Thời Tống biết.
Cuối cùng, sau khi trải qua gần mười tiếng cấp cứu, đèn báo hiệu cũng đã tắt.
Khi y tá cùng các bác sĩ đẩy giường bệnh ra, Thời Tống lập tức nhào đến, nhìn con gái nhỏ bé đang mang mặt nạ thở oxi.
Miệng ông liên tục hỏi: “Con gái tôi thế nào rồi bác sĩ… nó sao rồi?”
Bác sĩ kéo khẩu trang xuống nói: “Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© bị vách một đường dài 2cm đã được khâu lại, trong thời gian tới chuyện đi vệ sinh sẽ rất khó khăn đối với con bé”
“Tử ©υиɠ bên trong cũng bị ảnh hưởng, sau này e là sẽ khó mang thai.”
“Nhưng tính mạng vẫn được bảo toàn là đáng mừng rồi.”
Người đàn ông kiệt sức ngã khuỵu xuống đất, nhìn con gái đang yên tĩnh nhắm mắt của mình.
Mới sáng nay, con bé còn vui vẻ chào tạm biệt ông đi học, vậy mà bây giờ lại trở thành như thế này.
Trái tim người cha đau đớn, nhưng vẫn cố gắng chống cự.
Ông là người thân duy nhất của con bé, không thể sụp đổ được.
Con gái cần ông, cần ông lấy lại công đạo cho con bé.
Nhất định ông sẽ kiện đến cùng, đến khi tên súc vật kia phải trả giá cho tội ác của mình.
Sau khi con gái được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt thì có y tá đi tới thông báo với Thời Tống: "Ông Thời, mời ông chuẩn bị tiền rồi đi theo tôi để đóng viện phí."