Nữ Phụ Trong Chương Trình Tạp Kỹ Tình Yêu Quyết Tâm Trở Thành Người Xấu

Thế Giới 1 - Chương 10: Nhà Hàng Ven Biển

Lâm Ân Tĩnh không định thay đổi kịch bản, cô đứng dậy ngay:

“Tôi đã xem giới thiệu, nhà hàng bên bờ biển là tiệc nướng hải sản, có ai muốn đi không?”

Kim Vũ và Văn Yến nhận ra cô hứng thú với biển, cả hai đều hiểu ý:

“Tôi muốn thử nhà hàng trên không, nên thôi.”

“Tôi thấy quán ăn Thái này trông cũng ổn.”

Hai cô gái thẳng thắn bày tỏ ý kiến của mình.

Các chàng trai trong xe vẫn im lặng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Tiết Chi Nhã thấy mọi người đã chọn nhà hàng trước mình, trong lòng có chút không vui nhưng cũng không nói gì.

Nguyên Kỳ không có ở đây, cô đi ăn ở đâu cũng chẳng quan trọng.

“Vậy tôi xuống trước nhé.”

Xe buýt mở cửa sau để hành khách xuống. Khi đi ngang qua Chu Phỉ và Cao Tung, Lâm Ân Tĩnh liếc nhìn người sau.

Cậu trai trầm lặng, thanh tú này... hình như là sinh viên Nam Đại thì phải?

Gương mặt khá ưa nhìn, nhưng trong kịch bản gốc lại khá mờ nhạt, chắc vì quá ít nói, ăn mặc có chút phong cách nghệ sĩ, không dễ thu hút con gái.

Lâm Ân Tĩnh khá hài lòng với bạn ăn chung này, yên tĩnh, ngoan ngoãn, không ồn ào.

Xuống xe, cô đi đến khu vực ăn uống do tổ chương trình sắp xếp và phát hiện đó là một quán nướng ven biển.

Làn gió nhẹ thổi qua, biển xanh trời biếc kéo dài đến tận chân trời, nơi ánh hoàng hôn dần chìm xuống. Màu cam đỏ nhuộm cả bầu trời, phản chiếu xuống bãi cát, đẹp đến nao lòng.

Cô ngồi trên ghế cao, cầm món thạch dừa, từng muỗng từng muỗng đưa vào miệng, lười biếng chờ Cao Tung đến.

Vì tóc dài dễ bị dính dầu khi ăn đồ nướng, Lâm Ân Tĩnh mượn dây buộc tóc từ nhân viên phục vụ, tiện tay buộc tóc thành một chiếc đuôi ngựa gọn gàng.

Chiếc đuôi ngựa cao khẽ đong đưa trong gió, một vài sợi tóc đen rơi xuống, làm gương mặt thanh tú của cô càng thêm tinh khôi.

Lúc này, ống kính máy quay cũng rất có tâm, chậm rãi quay cận cảnh toàn thân cô.

Phía sau cô là hoàng hôn cam đỏ và biển cả, cô gái tóc đuôi ngựa chống cằm, khóe môi mang theo một nụ cười nhàn nhạt, lúm đồng tiền thoáng ẩn thoáng hiện. Đôi chân nhỏ đung đưa trên ghế cao, tạo nên một khung cảnh đẹp đến mức như thể cô đang hòa vào ánh mặt trời.

Bình luận trên màn hình tràn ngập lời cảm thán từ những người yêu thích nhan sắc:

【Cứu tôi với, từ hôm nay tôi tuyên bố nữ khách mời số 4 chính là vợ tôi!】

【Ngọt quá, tại sao lại có người ăn thạch dừa mà cũng đáng yêu đến vậy?!】

【Cái cảm giác thanh xuân rực rỡ này thật đáng chết mà!】

【Đây chính là kiểu thiếu nữ tươi sáng đáng yêu vô địch—tôi muốn cắn một miếng quá!】

【Chị ấy không chỉ đung đưa chân mà còn đung đưa cả trái tim tôi!】

Bên tổ đạo diễn, mọi người đang thì thầm thảo luận:

“Cảnh này có thể cắt vào phần mở đầu tập một được không?”

“Đúng vậy, không ngờ một cảnh quay cá nhân lại đẹp đến thế...”

Đạo diễn đứng trước màn hình giám sát, trầm ngâm một lúc:

“Có lẽ đây chính là... bất ngờ thú vị?”

“Được rồi, được rồi, nhanh chóng chuyển máy quay sang nam khách mời đi, xem họ chọn thế nào.”

Ở trên xe buýt, các cô gái đã chọn xong nhà hàng, chỉ còn lại bốn chàng trai.

Thường Bỉnh Văn đứng dậy, lên tiếng như một người tổ chức:

“Chúng ta nói xem mỗi người muốn đi đâu đi.”

“Tôi sao cũng được.”

Triệu Tiêu Điền tháo một bên tai nghe xuống, ánh mắt mang theo ý trêu chọc:

“Cậu chắc là không dám đi biển đấy chứ?”

Thường Bỉnh Văn vô thức liếc nhìn máy quay, sau đó giả vờ không nghe thấy:

“Hả? Cậu nói gì cơ?”

Chu Phỉ nheo mắt, thoải mái giơ tay:

“Mọi người khỏi lăn tăn, tôi đi biển cũng được.”

Bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, sắc mặt Thường Bỉnh Văn thay đổi. Cậu ta vốn không muốn đến chỗ Lâm Ân Tĩnh để bị từ chối lần nữa, nhưng—

Đã là cậu ấm nhà giàu, lòng tự trọng khó mà kìm xuống ngay.

“Ai bảo tôi không đi biển? Hôm nay tôi muốn đổi khẩu vị, ăn đồ nướng một bữa.”

Chu Phỉ nhún vai, cười như không cười:

“Trùng hợp thật, tôi cũng rất thích ăn hải sản.”

Nếu Lâm Ân Tĩnh có mặt ở đây, chắc chắn cô sẽ nghi ngờ hệ thống đã đưa sai kịch bản.

Chẳng phải nói Chu Phỉ bị dị ứng hải sản, còn Thường Bỉnh Văn không ăn đồ nướng sao?

Triệu Tiêu Điền khẽ cười nhạt, có vẻ như thấy họ giả vờ quá rõ ràng:

“Còn cậu thì sao, cậu trầm tính kia?”

Bị gọi bất ngờ, Cao Tung ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng trẻo thoáng đỏ, nhẹ giọng ho một cái:

“Tôi... tôi sao cũng được.”

Triệu Tiêu Điền muốn trợn mắt, nhưng máy quay đang ghi hình ngay trước mặt nên đành nhịn xuống câu “Cậu chọn cái quái gì mà cũng được”.

Không gian trong xe thoáng chốc trở nên im ắng.

Bình luận cũng liên tục spam dấu hỏi chấm:

【???】

【Hai người kia muốn đi biển, còn hai người này thì ngẩn ra làm gì?】

【Tôi thấy nam số 1 cũng muốn đi biển mà, cậu ấy là người nhắc đến đầu tiên đấy.】

【Nếu thế thì hấp dẫn đấy.】

【Tội nghiệp nam số 3, trông như một con cừu non chẳng hiểu gì...】

【Mau chọn đi nào, nữ khách mời chờ phát chán rồi!】

Cuối cùng, Triệu Tiêu Điền là người xuống xe đầu tiên, cậu chọn nhà hàng Trung Hoa cùng với Tiết Chi Nhã.

“Nhà hàng này gần nhất, tôi đi ăn trước đây.”

Trước khi xuống, cậu ta còn cố tình nhấn mạnh một câu.

Cao Tung ngơ ngác gật đầu:

“À.”

Hai người kia thì chẳng buồn để ý.

Người xuống thứ ba là Thường Bỉnh Văn, cậu ta vốn định chọn nhà hàng Thái, nơi có Văn Yến.

Cậu ta nghĩ Lâm Ân Tĩnh khó kiểm soát, đổi sang trêu đùa người dịu dàng hơn cũng được.

Nhưng vì lúc nãy bị Chu Phỉ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nếu từ bỏ nhà hàng ven biển thì chẳng khác nào tự nhận thua—