Dẫn Đường Cấp S Như Ta, Đổi Một Người Đàn Ông Có Làm Sao?

Chương 1

“Anh Vũ, đừng mà… Đây là nơi công cộng, anh đừng như vậy…”

Tiếng quần áo cọ xát khe khẽ hòa lẫn với giọng nói đứt quãng vì hơi thở dồn dập, từng âm thanh truyền thẳng vào tai Giang Chanh.

“Trân Trân, nhìn anh.”

Giọng đàn ông trầm thấp, khàn khàn, mang theo vẻ mê hoặc khiến người nghe không khỏi run lên, “Em hẹn anh ra đây, chẳng phải vì chuyện này sao? Hửm?”

“Nhưng mà… Chị Chanh đang ở đây… Ưm…”

Giọng nói mềm mại bị đôi môi lấp kín, ngay sau đó là tiếng nước ám muội vang lên, xen lẫn những tiếng rên khe khẽ như dã thú nhỏ bị vờn đến phát run…

Những âm thanh lả lơi, hơi thở nồng nhiệt, sự từ chối nửa vời ấy khiến người nghe cũng phải đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.

Giang Chanh ngồi trong góc của phòng tiệc, lắng nghe đôi nam nữ kia quấn lấy nhau mà cảm giác như có cả ngàn con ngựa hoang đang lao qua đầu mình.

Cô chẳng cần nhìn cũng biết, kẻ có giọng khàn đặc kia chính là vị hôn phu trên danh nghĩa của mình, Phó Văn Vũ!

Quản lý thời gian đỉnh ghê!

Một giây trước còn cùng vị hôn thê nhảy mở màn, giây tiếp theo đã ôm ấp tình nhân ngay sau lưng cô rồi.

Ngay phía sau chỗ cô ngồi chỉ là một ban công được che khuất bởi rèm và kính hoa văn, mà bên ngoài ban công lại là khu vườn rộng không hề có vật cản.

Hai người này đúng là chẳng coi ai ra gì, đến vụиɠ ŧяộʍ cũng chẳng cần chọn thời gian hay địa điểm!

Đây là bữa tiệc xem mắt công khai do Học viện Dẫn Đạo tổ chức.

Một nhóm thanh thiếu niên tầm mười bảy, mười tám tuổi bị mang ra trưng bày như những con cừu non chờ bị chọn lựa.

Họ bị đánh giá, bị phân loại dựa trên cấp bậc và ngoại hình, rồi được phân phối đến nơi "phù hợp" nhất.

Những người chưa được chọn sẽ phải thể hiện hết mức có thể, như thể đang tham gia một buổi đấu giá nhan sắc và năng lực.

Là một Dẫn Đạo đã được phân phối, Giang Chanh biết thân biết phận, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình.

Sau khi cùng vị hôn phu khiêu vũ mở màn, cô lập tức lặng lẽ rút lui vào một góc ít người qua lại để trốn nhàn rỗi.

Ai ngờ chỉ mới trôi qua mười phút, cô đã vô tình bắt gặp ngay một màn "nóng bỏng mắt"!

Giang Chanh khó chịu vò nhẹ ngón tay, đắn đo xem có nên mặc kệ hay bước tới phá đám một chút?

Dù không có tình cảm gì với Phó Văn Vũ, nhưng việc thay đổi hôn ước do Tháp Trắng sắp đặt lại không hề dễ dàng…

Cô chần chừ không tiến lên, vừa không muốn vì hai kẻ rác rưởi mà làm chuyện mất mặt, lại không cam tâm cứ thế bỏ qua.

“A a… Anh Vũ… A! Đừng mà~ Anh sắp cưới chị Chanh rồi, chúng ta làm thế này không tốt đâu…”

Giang Chanh: “…”

Làm như không có ai ở đây luôn vậy?

Đến mức này rồi mà vẫn còn nhớ đến cô, chẳng lẽ cô nên nói "cảm ơn" chắc?

Ngón tay đang xoa nhẹ của cô khựng lại.