Bệnh Mỹ Nhân Không Thể Sa Đọa (Xuyên Thư)

Chương 3: Câu chuyện máu chó thật

Vì thân thể yếu ớt từ nhỏ, Hứa Phong Đình lớn lên trong bệnh viện, những lúc rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, hắn thường đọc tiểu thuyết gϊếŧ thời gian. Hắn tự cho rằng bản thân đã đọc không ít sách vở, nhưng sau khi tiếp nhận cốt truyện vừa được truyền vào đầu, hắn mới có một nhận thức hoàn toàn mới mẻ.

Câu chuyện này… thật sự quá hoang đường.

Hắn đưa tay vuốt cánh tay nổi da gà, cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Nhíu mày suy nghĩ giây lát, hắn cảm thấy có điều không đúng, bèn hỏi:

“001, đây là toàn bộ cốt truyện rồi sao? Sao lại chỉ có chừng này?”

Những gì hắn nhận được chỉ là vài nghìn chữ sơ sài, vắn tắt hướng đi của câu chuyện. Nó chẳng giống một quyển tiểu thuyết hoàn chỉnh, mà trông như một bản tóm lược nội dung chính, chỉ cần liếc mắt một cái đã biết ngay kết cục.

Đột nhiên, trong đầu hắn vang lên một loạt âm thanh lạ như bị nhiễu sóng, giọng nói của hệ thống cũng trở nên đứt quãng:

[Không thể… biết được… Ký chủ… tự mình tìm kiếm… 001 sắp… ngủ đông…]

???

Khoan đã, còn chưa nói rõ ràng mà!

Hứa Phong Đình vội vã hỏi:

“Nếu ta không hoàn thành nhiệm vụ thì sao?”

Lần này, hắn nhận được câu trả lời rất nhanh. Mặc dù giọng của hệ thống vẫn ngắt quãng, nhưng lại mang theo sự kiên định kỳ lạ:

[Ngươi… sẽ không thất bại.]

Dứt lời, 001 hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ đông. Dù hắn có cố gắng gọi thế nào, hệ thống cũng không trả lời nữa.

Chỉ trong chốc lát trò chuyện với hệ thống, Hứa Phong Đình đã cảm nhận được ánh mắt đổ dồn về phía mình ngày một nhiều hơn, khiến hắn không khỏi có chút lúng túng.

Không ít người tận mắt chứng kiến cảnh hắn xuất hiện một cách đột ngột, chẳng lẽ sẽ có kẻ xem hắn là yêu quái rồi bắt lại sao?

Dù chẳng ai dám tùy tiện tiến lên tiếp cận thiếu niên y phục kỳ lạ này, nhưng sự cảnh giác đã âm thầm dâng lên trong lòng bọn họ.

“Vừa rồi còn chẳng thấy ai đứng ở đây, sao đột nhiên lại có người?”

“Ta mới ghé sạp bên cạnh mua gạo, hoàn toàn không thấy ai thế này.”

“Ta đang định dọn hàng, quay đầu lại thì trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một người, suýt chút nữa giật mình ngã nhào!”

Bà chủ quầy vằn thắn thấy đám đông ngày càng tụ lại, không nhịn được mà bước lên trước dò hỏi:

“Tiểu công tử, ngươi từ đâu tới? Nhà ở nơi nào?”

Đúng lúc này, một cơn ho dai dẳng kéo đến, Hứa Phong Đình cúi đầu ho sặc sụa một trận. Hắn chỉ có thể xua tay ra hiệu tạm thời không tiện mở miệng, trong lòng thầm rủa tên hệ thống vô dụng này.

Ngay cả thông tin cơ bản của nhân vật cũng không chịu cung cấp, bảo hắn biết tìm nhà cửa ở đâu đây?

Thiếu niên đứng chần chừ tại chỗ, không trả lời. Một số người xung quanh dần mất kiên nhẫn, có kẻ lớn tiếng quát lên:

“Đồ ma bệnh! Rốt cuộc ngươi từ đâu đến? Chúng ta chưa từng thấy ngươi bao giờ, chẳng lẽ là yêu quái?!”

Vừa dứt lời, hàng lông mày của Hứa Phong Đình khẽ giật. Hắn ngước mắt nhìn lên, quả nhiên bắt gặp ánh mắt kinh hoàng của mọi người xung quanh.

Sự sợ hãi trong mắt bọn họ hoàn toàn không hề che giấu. Có người vội vàng lùi lại, có kẻ nắm chặt bất cứ thứ gì trong tay, như thể chỉ cần có dấu hiệu bất thường, họ sẽ lập tức xông lên bắt yêu trừ ma.