Từ Tình Địch Thành Chồng Yêu

Chương 16: Trời tối rồi, anh không đến đón em về sao ?

Bùi Tất giao việc xử lý bồi thường sau đó cho luật sư, đồng thời thông báo với bộ phận nhân sự của công ty cho Đổng Hàn và tài xế nghỉ phép ba tháng có lương. Sau đó, cậu đăng nhập vào hộp thư điện tử trên điện thoại để xử lý công việc quan trọng.

Còn một khoảng thời gian dài mới đến tối, chẳng lẽ cứ nằm không thế này sao?

Chỉ là cậu đã quá đánh giá cao trạng thái hiện tại của mình. Còn chưa đọc xong hai phần ba email, cơn buồn ngủ đã ập đến như thủy triều dâng.

Đến khi cậu tỉnh lại lần nữa, trời đã tối.

Ánh đèn đường bên ngoài hắt qua tán cây sum suê. Trong hành lang, bước chân của nhân viên y tế qua lại nhẹ nhàng.

Phòng bệnh không bật đèn, chỉ nhờ ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, miễn cưỡng có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối lờ mờ.

Bùi Tất mở mắt nhìn trần nhà, hồi lâu mới từ từ ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh một lượt. Trên gương mặt hiện lên vẻ bối rối chưa từng có, như thể đang đối diện với một điều không thể lý giải.

Cậu nhìn chằm chằm màn đêm giăng đầy ngoài cửa sổ thật lâu, rồi dùng mu bàn tay chạm nhẹ lên trán mình, sau đó chậm rãi với lấy điện thoại trên tủ bên cạnh, bấm một dãy số.

"Hạ Tinh Tinh, đi chậm một chút."

"Chậm lại."

"Chậm nữa đi, muốn kéo ba mày chạy đến chết hả?"

"Chậc, đừng có dí mũi vào đuôi người ta, coi chừng bị cào thủng cả đầu đấy."

Chú chó Border Collie khẽ rên một tiếng, vẫy đuôi ngồi xuống tại chỗ. Lúc thì nó nhìn chú mèo sữa nhỏ trên bồn hoa, lúc lại ngước đầu quan sát Hạ Sở Châu. Dưới ánh đèn đường, bộ lông đen bóng loáng của nó ánh lên sắc dầu mượt mà, đẹp đến mê người.

Hạ Sở Châu nắm chặt dây xích, ngồi xổm xuống, thành thạo xoa đầu Hạ Tinh Tinh, cùng nó chăm chú nhìn sang chú mèo con bên kia.

Hạ Sở Châu cười khẽ: "Ha, trông cũng xứng đôi đấy chứ."

Hạ Tinh Tinh: "Gâu ~"

Hạ Sở Châu: "Thích người ta thật à?"

Hạ Tinh Tinh: "Gâu ~~"

Hạ Sở Châu: "Đáng tiếc thật, dù sao cũng khác loài, yêu đương khác loài không dễ đâu."

"Gruuuu ~~~"

Hạ Tinh Tinh gâu loạn một hồi, bỗng thấy gì đó, tinh thần nó phấn chấn hẳn lên. Nó chống hai chân sau đứng dậy, ngoạm lấy dây xích từ tay Hạ Sở Châu, chạy về phía trước không xa.

Lúc quay lại, ngoài dây xích trong miệng nó còn có thêm một túi snack bị ai đó vứt bừa bãi.

"Giỏi lắm, không hổ danh là con trai ta."

Hạ Sở Châu lấy túi snack từ miệng nó, ném vào thùng rác bên cạnh: "Lát nữa về ba sẽ thưởng cho con."

Vừa dứt lời, điện thoại vang lên.

Hạ Sở Châu một tay xoa tai Hạ Tinh Tinh, một tay lấy điện thoại ra, nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, ánh mắt thoáng qua một tia bất ngờ.

Giờ này mà người này gọi đến, chẳng lẽ muốn trả lại tiền thuốc men anh đã ứng trước?

Anh trượt màn hình nghe máy, nhưng đầu bên kia lại không có động tĩnh gì.

Hạ Sở Châu nhìn lại điện thoại, xác nhận cuộc gọi vẫn chưa bị ngắt, bèn nhẫn nại áp máy lên tai lần nữa: "Sao thế, Bùi tổng, có chuyện gì khó nói cần tôi chỉ giáo à?"

"Sở Châu."

Cuối cùng, một giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ đầu dây bên kia, chỉ vỏn vẹn hai chữ, nhưng lại khiến Hạ Sở Châu nghi ngờ mình bị ảo giác.

Hạ Sở Châu: "... Châu cái cơ gì cơ?"

"Sở Châu."

Giọng điệu vẫn là của Bùi Tất, nhưng ngữ khí lại như thể đã đổi thành một người khác. Không còn vẻ cao ngạo thường ngày, trái lại nhẹ bẫng đến mức khiến người ta mềm lòng, còn mang theo chút tủi thân khó nhận ra: "Trời tối rồi, anh không đến đón em về sao ?"

Dưới ánh đèn đường, chú mèo con quẫy quẫy đuôi định rời đi. Hạ Tinh Tinh thấy vậy lập tức lon ton chạy đến gần, muốn cọ cọ.

Mũi còn chưa chạm vào, nó phát hiện ba mình vẫn không có phản ứng gì. Nó bối rối quay đầu nhìn lại.

Mà cách đó không xa chỗ nó đứng, Hạ Sở Châu vẫn ngồi xổm tại chỗ, như thể vừa bị sét đánh trúng, toàn thân tê dại, khuôn mặt vừa ngỡ ngàng lại bối rối.