Màn đêm như mực, ánh nến trong phòng nhàn nhạt, giữa những ánh sáng giao thoa, một sợi tóc đen phiêu động lướt qua chóp mũi Triệu Mục.
Giống như lông chim, nhẹ nhàng lướt qua, mang đến một chút cảm giác ngứa ngáy.
Đuôi lông mày Triệu Mục hơi giãn ra, ngọn lửa giận vô cớ trong lòng lại bình ổn một cách khó hiểu sau cái lướt nhẹ này.
"Đại nhân?" Thấy hắn ngẩn người, Lâm Thu Tình nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Giọng nói nhẹ nhàng kéo thần trí Triệu Mục trở lại: "Nói một chút xem, chuyện học hành mấy ngày nay, rốt cuộc là thế nào?"
Triệu Mục không động sắc mặt mà thu hồi tờ giấy đã bị mực làm nhoè, rồi sau đó ngước mắt, dưới ánh nến, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thu Tình tối tăm không rõ.
Lâm Thu Tình không ngờ Triệu Mục ngẩn người lại là vì suy nghĩ chuyện này.
Nàng đã sớm chuẩn bị, nên cũng không có vẻ gì bối rối.
Khuôn mặt trẻ con chưa hết vẻ mũm mĩm cười lấy lòng, giống như một chú chó con quấn lấy chủ nhân.
"Đại nhân, ta thật sự có nghiêm túc làm những việc đó."
"Các lão sư giảng, ta đều có nghe chăm chú, còn ghi chép nữa."
"Nếu ngài không tin, ta hiện tại liền đi lấy cho ngài xem."
Lâm Thu Tình xoay người làm bộ như muốn đi lấy.
"Không cần." Triệu Mục khẽ thở một cái, hơi nhướn mày, không biết là tin hay không, dù sao thì ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người Lâm Thu Tình, khiến người ta không thể dò được manh mối.
Lâm Thu Tình bị Triệu Mục nhìn chằm chằm như vậy, chỉ cảm thấy từng đợt áp lực ập đến.
Kế hoạch A không được, vậy bắt đầu dùng kế hoạch B thôi.
"Đại nhân ~"
Khuôn mặt tú lệ của thiếu nữ lập tức cúi xuống, khuôn mặt kiều diễm thường ngày giờ phút này đã tràn đầy đau thương, giọng điệu trong trẻo cũng không còn vẻ vui sướиɠ như xưa, hết sức run rẩy.
"Từ nhỏ mẹ ta... mẫu thân ta đã nói với ta, con nhà nghèo sớm phải lo toan."
"Cho nên đại nhân muốn ta học mấy thứ kia, ta căn bản là chưa từng tiếp xúc qua."
"Các lão sư giảng, ta cũng chỉ nghe được cái biết cái không, ta đã rất nỗ lực học rồi, nhưng mà..."
Nói đến đây, Lâm Thu Tình xoay người lại, đưa lưng về phía Triệu Mục, bờ vai hơi run rẩy, giống như đang cố gắng kìm nén nỗi đau khổ, lặng lẽ khóc thút thít.
Kỳ thật, ở chỗ Triệu Mục không nhìn thấy, mặt nàng đã sắp cười toe toét.
Kiếp trước cái trò này, nàng xem một lần là cười một lần, không ngờ có một ngày cũng đến lượt nàng đóng vai chính.
Khó được Lâm Thu Tình thái độ tích cực như vậy, Triệu Mục liền thu liễm vài phần khí thế, có chút đau đầu mà an ủi: "Vậy cứ từ từ mà học, không cần phải gấp gáp nhất thời như vậy."
"Nếu thật sự không được, ngươi cứ học thuộc lòng thi tập đi, chỉ cần nhớ kỹ nội dung là được, ý tứ trước không cần hiểu, cũng không phải là việc gì khó khăn."
Quý phi từng được sủng ái trong cung rất giỏi thơ từ ca phú, được hoàng đế vô cùng yêu thích.
"Thi tập?"
Lâm Thu Tình lại sụt sịt hai cái, ra vẻ lau nước mắt, sau khi xoa cho đôi mắt ửng hồng, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía hắn.
Dường như mưa xuân gột rửa đôi mắt, đuôi mắt bị chà xát đến hơi phiếm hồng, cứ thế lung linh chớp động nhìn về phía Triệu Mục.
Ánh mắt giao nhau, trong lòng Triệu Mục dâng lên một tia bực bội, nha đầu này thật là gan lớn, dám dùng loại ánh mắt này nhìn hắn.
Tránh đi tầm mắt, Triệu Mục tìm một quyển thi tập ném qua: "Cho ngươi."
"Được! Vậy ta không quấy rầy đại nhân nữa, cáo từ!"