Sau Khi Tiếng Lòng Bị Bại Lộ, Công Chúa Thật Được Cả Thiên Hạ Sủng Ái

Chương 9

Tình yêu của phụ hoàng và mẫu hậu dành cho nàng ta… Quả nhiên đã thay đổi rồi.

Thẩm Mộc Tâm sợ hãi. Sợ rằng hơi ấm tình thân này sẽ biến mất.

Nếu họ đã không phải cha mẹ ruột của nàng ta, vậy tại sao năm đó lại nuôi dưỡng nàng ta, lại yêu chiều nàng ta đến thế?

Để rồi bây giờ nàng ta thấp thỏm lo được lo mất. Một khi đã tận hưởng tình yêu ấm áp như ánh mặt trời, ai lại muốn mất đi chứ?

Ngay sau đó, ánh mắt nàng ta tràn đầy tủi thân và hoảng loạn dần biến thành phẫn nộ.

Tất cả là lỗi của Thẩm Thanh Đường!

Tại sao nàng lại xuất hiện? Tại sao lại phá vỡ cuộc sống hạnh phúc của nàng ta?

Nàng ta mới là công chúa tôn quý nhất của Phượng Ngâm Quốc!

Không!

Nàng ta mới là công chúa độc nhất vô nhị của Phượng Ngâm Quốc!

Nàng ta là nữ nhi duy nhất của phụ hoàng và mẫu hậu, là muội muội duy nhất của hoàng huynh!

Ánh trăng mờ ảo bao phủ, xung quanh yên tĩnh đến cực điểm, tiếng gió thổi qua lá cây như một bản nhạc trời.

Thẩm Thanh Đường bước đi trên con đường nhỏ dẫn về tẩm cung, trong đầu tính toán chuyện rời khỏi hoàng cung.

Không biết sau này con trà xanh Thẩm Mục Tâm kia còn muốn giở trò gì nữa, có khi nàng còn chưa chờ được đến hai năm sau đã phải đi gặp Diêm Vương rồi, nhất định phải chuồn đi ngay lập tức.

Những ngày qua, nàng đã nắm rõ đường đi trong hoàng cung, còn dùng một món trang sức nhỏ để đổi lấy một chiếc nhẫn trữ vật từ một cung nữ. Chiếc nhẫn trữ vật ban đầu của nàng sớm đã bị Thẩm Mục Tâm cướp mất.

Trong tẩm cung cũng chẳng có thứ gì đáng giá, từ đầu đến cuối chẳng ai quan tâm nàng sống như thế nào.

Cũng may Thẩm Mục Tâm không thèm để mắt đến mấy bộ y phục rách rưới của nàng, nhưng nếu đem đi cầm cố thì cũng kiếm được không ít linh thạch đấy.

Càng nghĩ càng thấy không còn gì để thu dọn nữa.

Hay là… bỏ trốn ngay bây giờ luôn nhỉ?

Thẩm Thanh Đường lập tức đổi hướng, đi về phía cổng cung.

Nàng đã nắm rõ thời gian đổi ca của thị vệ, giờ này trăng mờ gió lớn, bốn bề không một bóng người, nếu không chạy bây giờ thì còn đợi đến khi nào?

Thẩm Thanh Đường len lén di chuyển trong bụi cỏ, lúc thì chạy qua bên này, lúc lại trốn sang bên kia.

Còn chưa ra khỏi hoàng cung mà đã mệt bở hơi tai.

Nàng lau mồ hôi trên trán, hoàng cung xây lớn như vậy để làm gì không biết!

Chợt nghe thấy tiếng bước chân của thị vệ tuần tra bên ngoài, Thẩm Thanh Đường lập tức nín thở, mãi đến khi bọn họ đi xa, nàng mới dám thở ra một hơi.