Mộ Uyển: Không thể nào, nhi tử của ta tốt như vậy sao có thể chết yểu được? Không được, tuyệt đối không được!
Thẩm Thiên Minh: Gian tế nước địch? Có gian tế nước địch? Tên gian tế đó là ai!
Thẩm Quân Lâm: Chẳng lẽ Thẩm Thanh Đường có năng lực tiên tri? Đệ đệ tốt của ta không thể chết được.
“Đúng, không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này, nhất định phải điều tra rõ ràng!”
“Ai không điều tra thì chính là rùa con!”
Thẩm Thanh Đường mặc kệ tất cả.
[Dù sao trong mắt các người ta cũng chỉ là kẻ thô lỗ không ra gì, vậy thì ta thô lỗ thì đã sao?]
[Lão già vừa rồi chẳng phải là muốn cho qua chuyện này sao? Nói trắng ra vẫn là vì nghĩ cho Thẩm Mục Tâm, sợ chuyện này thật sự do nàng ta làm, cho nên mới định lấp liếʍ cho qua.]
Thẩm Thiên Minh: Tâm tư nhỏ nhoi của ta thế mà lại bị nhìn thấu rồi...
Thẩm Thừa Vũ: Phụ hoàng thật sự nghĩ vậy sao? Vậy chẳng phải ta đã phạm sai lầm rồi?
Mộ Uyển: Nữ nhi của ta thông minh lên rồi?
Thẩm Quân Lâm: Muội muội này không còn giống trước nữa rồi.
[Cũng nhờ tên đại ngốc Thẩm Thừa Vũ quậy đυ.c nước, muốn điều tra thì điều tra, ai sợ ai!]
Thẩm Thừa Vũ: Chửi ai là tên đại ngốc hả!
Mọi người như thể không nghe thấy lời của Thẩm Thanh Đường, không ai lên tiếng.
[Sao vậy, không muốn điều tra nữa à?]
[Vu oan cho ta cứ thế bỏ qua sao? Nhìn ta dễ bắt nạt đến vậy sao?]
“Ta biết trong lòng các người, Thẩm Mục Tâm tuyệt đối không thể tự hạ độc chính mình. Dù gì nàng ta cũng là nữ nhi bảo bối nhất của các người, bây giờ trúng độc rồi, hung thủ vẫn còn ung dung ngoài kia, các người không lo lắng sao?”
"Các người không sợ lần này hung thủ chưa ra tay được, nhưng sau đó lại tiếp tục nhằm vào Thẩm Mục Tâm sao?"
"Nàng ta lần này chỉ trúng chút độc nhẹ, lần sau e rằng ngay cả mạng nhỏ cũng chẳng còn đâu."
"Các người thích nàng ta đến vậy, chắc hẳn sẽ đòi lại công bằng cho nàng ta chứ?"
Thẩm Thanh Đường nở nụ cười gian xảo, lời nói của nàng như ngọn lửa bùng cháy, khiến mấy người kia như bị đặt lên giàn hỏa thiêu.
Điều tra cũng không xong, mà không điều tra cũng chẳng được.
Do dự một hồi, Thẩm Thiên Minh nghiến răng bật ra một chữ: "Tra!"
Thẩm Thanh Đường nói không sai, vì sự an toàn của Tâm Nhi, nhất định phải tìm ra hung thủ.
Nếu hung thủ là chính Tâm Nhi thì thôi, nhưng nếu là kẻ khác, hắn ta nhất định sẽ gϊếŧ kẻ đó.
"Phụ hoàng anh minh! Vậy sau khi tra ra hung thủ, người sẽ xử lý thế nào?"
[Hừ, đừng tưởng ta không biết người muốn bao che cho Thẩm Mục Tâm!]