Thẩm Vọng xoa xoa khóe miệng đang mỏi nhừ của mình, để duy trì nụ cười giả tạo lịch sự, anh sắp phát điên lên rồi!
Con gái chắc chắn không đoán ra mình đã nghe thấy gì?!
Bạn trai!!!
Tiểu tiên nữ nhà anh bị thứ bẩn thỉu, vô liêm sỉ, hèn hạ nhất trên thế giới này quấn lấy rồi sao!!!
Thẩm Vọng không ngừng đi vòng quanh trên mặt đất, giống như một lão nông keo kiệt phát hiện ra cây cải tốt bị lợn ăn mất.
Liệu có nghe nhầm không?
Liệu có phải thực sự không có bạn trai không?!
Ah!!
Thẩm Vọng liên tưởng đến nguyên nhân và kết quả trước sau, ví dụ như ở thư viện đại học cần có người giúp đỡ để giữ chỗ, còn có cả việc mỗi ngày một cuộc điện thoại thăm hỏi cũng đã được đổi thành mỗi tuần một lần từ mấy tháng trước.
Còn nữa! Anh đã hơn nửa năm chưa gặp con gái rồi!!
Thẩm Vọng giờ đây hoàn toàn có thể khẳng định, con gái chín phần mười là đã có bạn trai rồi.
Không được! Tuyệt đối không được!
Thẩm Vọng bắt đầu lục lọi khắp nơi, tìm ra chiếc vali chưa từng sử dụng đang bám đầy bụi bặm, ném vào vài bộ quần áo thường mặc, cùng đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Khi anh lôi ra chứng minh thư và thẻ tiết kiệm giấu kín.
Thẩm Vọng lại nản lòng.
Không đúng.
Anh không thể trở về Bắc Kinh.
Người mà anh căm hận nhất đời đang ở Bắc Kinh, nếu không thì anh đã không phải rời xa quê hương đến Quảng Châu sinh sống 18 năm.
Không được, anh không thể đến Bắc Kinh, nếu vô tình gặp phải người đó, e rằng sẽ bị...
Thẩm Vọng có chút nao núng.
Không, rõ ràng là nao núng!
Cảm giác sợ hãi mãnh liệt và tình cha con sâu nặng này, từ đại não của Thẩm Vọng đánh thẳng đến l*иg ngực, khiến hơi thở cũng trở nên gấp gáp bất an, cảm giác ngạt thở không ngừng tăng lên.
Cuối cùng, Thẩm Vọng quyết định kéo vali hướng ra cửa, trong lòng tự đánh cược với chính mình, nếu là chân trái bước qua ngưỡng cửa trước, lập tức quay vào nhà ngủ, nhưng nếu là chân phải bước ra trước, vậy thì anh nhất định phải đến Bắc Kinh một chuyến.
Dù sao anh cũng làm kinh doanh độc lập, muốn cho mình nghỉ ngơi là nghỉ ngơi, tự do thoải mái!
Nhìn ngưỡng cửa gần trong tầm mắt, Thẩm Vọng theo phản xạ bước chân trái trước, nhưng khi sắp bước đến ngưỡng cửa cao hơn một chút.
Vẫn là chân trái.
Chân trái! Chân trái.
Anh phải ngoan ngoãn tránh xa Bắc Kinh, vĩnh viễn không quay trở lại phạm vi thế lực của người đó.
Vĩnh viễn!