Bao Nha Chu cười hì hì:
“Vọng ca, nói thật đi, có phải anh thấy cô đơn không?”
Thẩm Vọng lập tức xị mặt xuống.
“Xàm xí, Diệu Diệu bận học, không về là chuyện bình thường! Tôi đâu có buồn, chỉ là dạo này… tâm trạng không tốt, không muốn ăn cơm thôi.”
Tống Tư Thông cười trêu:
“Chắc anh đang lo tương lai con rể sẽ đoạt mất Diệu Diệu chứ gì?”
Bao Nha Chu cũng tiếp lời:
“Đúng rồi, tôi nhớ có lần thấy Trương Trí nhìn Diệu Diệu đến sững sờ một giây đấy! Có khi hắn sớm đã coi anh là bố vợ rồi!”
Thẩm Vọng lập tức siết chặt nắm tay, sau đó lại buông lỏng ra, nói:
“Người có thể xứng với con gái tôi còn chưa ra đời đâu.”
11 giờ đêm, cổng chợ Đại Quảng Phúc đóng lại.
Trương Trí mệt mỏi bước về bãi đỗ xe. Nhưng khi hắn vừa nghĩ đến Thẩm Vọng, hình ảnh đối phương liền hiện lên rõ ràng trong đầu.
Bỗng nhiên —
Bịch!
Hắn bị ai đó trùm kín đầu bằng một sọt cá rách nát, rồi bị đá mạnh mấy cái vào mông!
“Hừ! Dám mơ tưởng đến tiểu bảo bối à?”
Một giọng nói nhỏ vang lên, nhưng hắn không nhìn thấy kẻ ra tay.
Quan trọng nhất là…
Hắn ôm chặt quần mình, cảm thấy một luồng khí nóng bốc lên, không thể kiểm soát.
…
Mà lúc này, Thẩm Vọng đã vui vẻ chạy về căn nhà nhỏ của mình, nơi chứa đựng những ký ức đẹp nhất của bố con anh.
Sau khi tan chợ, tâm trạng của Thẩm Vọng rất vui vẻ, anh nhanh chóng trở về căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô — nơi anh và con gái đã cùng nhau sống suốt mười tám năm qua, một thế giới hạnh phúc thuộc về hai cha con.
Việc đầu tiên khi về đến nhà là anh phải tắm rửa ngay lập tức.
Anh có một vấn đề khá phiền phức: không thể để bản thân quá kích động, càng không thể đổ mồ hôi. Mà lý do cụ thể thì… thôi cứ coi như một bí mật phiền phức đi.
Cởi bỏ quần áo đứng dưới vòi hoa sen, cơ thể trắng nõn của anh hiện ra hoàn hảo. Làn da mịn màng, lông trên người rất ít, chỉ có mái tóc là dày và đen bóng.
Đôi mắt đào hoa của anh hơi xếch lên, đuôi mắt mang theo nét quyến rũ tự nhiên. Hàng mi dài, dày và cong vυ't, kéo dài đường nét đôi mắt, khiến gương mặt toát lên vẻ đẹp câu hồn như một con hồ ly tinh đang quyến rũ người khác.
Bình thường khi ra ngoài, anh luôn ăn mặc rất kín đáo, thậm chí còn cố tình để tóc mái che đi đôi mắt, chỉ vì một lý do:
Anh là một người đàn ông trưởng thành, là trụ cột gia đình, không thể để người khác phát hiện ra rằng… anh thật sự quá đẹp trai.