NPC Xinh Đẹp Bị Nhiều Người Mơ Ước

Thế Giới 1 - Chương 15: Lâu Đài Ác Linh

Trương ca không muốn đắc tội với hai người này, nhưng hiện giờ phòng phát sóng chính đã mở. Nếu chỉ làm kẻ bám đuôi nhút nhát đến cuối cùng để qua cửa, thì cả đời anh ta cũng chẳng có cơ hội để nổi bật.

Vì thế, anh ta buộc phải cứng rắn tiếp tục hỏi: "Vậy... vậy lấy chìa khóa để làm gì?"

Câu hỏi này hướng thẳng tới Trần Bạch đang đứng trên bậc thềm.

Trần Bạch lười biếng ngẩng mí mắt lên: "Thả cậu chủ ra để cùng chơi chứ sao."

"Th-thả cậu chủ ra?! Nhưng những ai từng tiếp xúc với cậu ta đều có thể chết đấy!"

"Tôi và Thời Cẩn vẫn sống nhăn răng đây thôi."

"Đó là vì..." bọn cậu có đạo cụ bảo vệ chứ còn gì!!!

Nghĩ đến phòng phát sóng chính, Trương ca chỉ biết nén giận, không thể thốt ra tiếng gào cuối cùng.

Bây giờ ngẫm lại, cái người tên Thời Cẩn kia thực ra không hề đơn giản. Nhìn có vẻ bình thường, nhưng dám vào phòng ngủ của cậu chủ ngay đêm đầu tiên mà đến giờ vẫn bình an vô sự, chắc chắn hắn giống Trần Bạch, mang theo không ít đạo cụ giữ mạng.

Anh ta chỉ có thể tập trung vào nhiệm vụ thử thách: "Dù sao đi nữa, thì bây giờ chúng ta đã biết không thể tùy tiện chạm vào hoa hồng. Chuyện của quản gia để sau, hiện tại chúng ta vẫn chưa tìm được bất kỳ manh mối nào về cách phong ấn ác linh, nên tối nay nhất định phải ra ngoài thử."

"Nếu... nếu chạm trán ác linh thì sao?"

Liếc nhìn Nhậm Dũng người cũng đã tỉnh táo hơn một chút, Trịnh Thiên Văn hừ lạnh: "Thì coi như xui xẻo thôi chứ sao."

"Để đảm bảo an toàn, tối nay chúng ta chia nhóm tìm manh mối đi. Mọi người... có ý kiến gì không?"

Nhìn ánh mắt dò hỏi của anh ta, Trần Bạch bật cười: "Muốn đi tìm cậu chủ chơi thì đi cùng tôi, tôi không ý kiến."

Thật ra so với những lần phát sóng trước của Trần Bạch, lần này cậu ta đã kiềm chế khá nhiều. Chỉ mong tên nhóc điên này chăm chăm đi tìm cậu chủ chơi, đừng bày trò hành hạ mấy kẻ sống sót bình thường như bọn họ là được.

May mà Vân Lai khá hợp tác, Trương ca thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng bao lâu sau, đến giờ ăn tối.

Nhìn vết máu trên má quản gia, mọi người không nhịn được liếc về phía Trần Bạch.

Trần Bạch xoa xoa sống mũi đau nhức, cúi đầu không nói gì, trông có vẻ như đã bị dạy dỗ cho ngoan ngoãn hơn.

Dù bầu không khí khá kỳ quái, Trương ca vẫn lấy hết can đảm kể với quản gia về thảm kịch xảy ra chiều nay ở vườn hoa.

Quản gia im lặng hồi lâu.

Cuối cùng chỉ nhắc nhở bọn họ cẩn thận khi dọn dẹp khu vườn, và tốt nhất nên thay hoa hồng trong các bình hoa của lâu đài mỗi ngày, nếu không phu nhân sẽ tức giận.

Xác của Tiểu Vy vẫn còn cắm chặt trong vườn hoa, bọn họ làm gì dám chạm vào những bông hồng nguy hiểm đó chứ.

Hơn nữa, quản gia đâu có nói là bắt buộc phải thay. Họ cũng nghe Thời Cẩn nói rằng tính tình của bá tước phu nhân khá ôn hòa, nên quyết định bỏ qua luôn.

Ban đêm.

Phó Thời Cẩn ăn xong liền lên thẳng tầng bốn.

Khán giả trong phòng phát sóng chính đã quá quen thuộc với cảnh này.

【Người đàn ông này chắc là đi làm việc chứ gì, suốt ngày chỉ đi từ phòng ăn lên phòng cậu chủ, chẳng thèm để ý đến manh mối gì cả.】

【Phải thêm cả nhà bếp nữa chứ. Chăm chỉ phục vụ thế này, ai không biết còn tưởng họ đang hẹn hò ấy!】

【Đừng nói bậy! Đó là vợ tôi đấy nhé!】

【Hehe... xinh đẹp thế cơ mà, ai chẳng mê vợ xinh đẹp hehe...】

【Hồng nhan họa thủy! Đắm chìm trong sắc đẹp thế này mà không chủ động tìm manh mối, nhỡ mấy người kia không qua được thì anh ta cũng toi đời thôi!】

【Kệ đi! Miễn chúng ta xem thấy vui là được rồi! Lê Bảo đến rồi kìa Lê Bảo đến rồi!】

【Đúng đó, anh ta không đi tìm vợ thì vợ chẳng có khung hình nào, thế chẳng phải đang vì chúng ta sao!】

...