Ngay khi cả nhóm chuẩn bị xuống lầu để bốc thăm, một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên từ phía sau.
"Để tôi."
Mấy người quay đầu lại nhìn, phát hiện đó là một người đàn ông trông rất bình thường mà trước đó họ chỉ liếc mắt một cái rồi quên luôn.
Người này mặc một chiếc áo hoodie đen rộng thùng thình, hai tay đút túi một cách tùy ý, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, nhìn rất hòa nhã dễ gần... nhưng cũng rất giống một kẻ tốt số sống không được lâu.
Là người chơi lâu năm có nhiều lần thông quan nhất, Trương ca bước lên một bước, định nói vài lời dặn dò, nhưng đột nhiên phát hiện—
Hắn phải ngẩng đầu mới nhìn thấy đối phương.
Đậu má! Người này cao vậy à?!
Là một người từng dùng thể hình hộ pháp để qua cửa, Trương ca khựng lại, tay mới giơ lên lại thả xuống.
"Vậy cậu cẩn thận nhé. Nếu có nguy hiểm thì chạy ngay. Bọn tôi đi tìm manh mối ở phòng khác trước."
Mong là đừng chết nhanh quá…
Trương ca thở dài, vẫy tay gọi mọi người xuống lầu.
Tên tóc đỏ kiêu ngạo đi cuối cùng liếc nhìn người đàn ông kia một cái.
"Chán chết đi được..."
---
Sau khi cả nhóm rời đi, Phó Thời Cẩn thu lại nụ cười, một tay bưng chiếc khay bạc đựng đồ rửa mặt, tay kia trực tiếp đẩy cửa bước vào.
"Két——"
Hắn theo thói quen quét mắt một vòng, sau đó nhìn về phía người trên giường. Nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt hắn đột ngột dừng lại.
Theo hắn biết, nhân vật hiện tại của thử luyện này là một công tử quý tộc mồ côi cha mẹ, da thịt mỏng manh là chuyện dễ hiểu. Nhưng dù sao cũng là một kẻ quanh năm bệnh tật, "khắc chết" tất cả người hầu, thế nào cũng không thể đẹp như vậy được chứ?!
---
Thiếu niên trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi, dáng người mảnh mai, cao gầy, cổ tay cổ chân trắng nõn mong manh, tựa như chưa từng chạm qua bất cứ thứ gì thô ráp trong đời. Nhưng giờ phút này, cậu lại bị xiềng chặt trên bốn cây cột giường bằng những sợi xích đen nặng nề.
Làn da đẹp đẽ không tỳ vết như ngọc, bị hằn lên những dấu vết tối tăm của xích sắt.
Do giãy giụa, nên chiếc áo ngủ màu trắng sữa trên người cậu xộc xệch rũ xuống, để lộ những vệt đỏ mơ hồ...
Nhưng điều khiến Phó Thời Cẩn không thể rời mắt, chính là khuôn mặt kia.
Đẹp đến mức khiến người ta sinh ra tà niệm.
Khi nhìn thấy chỉ có một mình hắn, thiếu niên như trút được gánh nặng, đôi môi đỏ hồng hé mở, giọng nói trong trẻo dễ nghe, còn mang theo chút run rẩy.
"Anh… anh có thể giúp tôi mở xiềng xích ra không?"
...
NPC quỷ cấp B bây giờ chơi kiểu này à?