Bà Thông Gia, Ngươi Nhẹ Tay Chút!

Chương 5

"Niệp Nhi?" Chân Tuyết U khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng hiện vẻ khó hiểu khi quay sang nhìn Chân Niệp.

Thế nhưng, Chân Niệp đứng sau lưng nàng dường như hoàn toàn không nghe thấy lời của Chân Tuyết U. Ánh mắt nàng lướt qua đám đông, dừng lại nơi đại đường bên ngoài cửa, nơi có một nữ tử khoác khăn voan đỏ, đầu đội mũ phượng, đang bước tới.

Nhận ra hướng nhìn của Chân Niệp, Chân Tuyết U cũng vô thức đưa mắt nhìn theo.

Dù khoảng cách có hơi xa khiến dung mạo không rõ ràng, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra dáng vẻ. Song, điều khiến Chân Tuyết U khó hiểu chính là việc nữ tử ấy lại có quan hệ với nữ nhi mình. Nữ nhi của nàng ngoại hình không có gì nổi bật, dù không thể nói là xấu, nhưng cũng chẳng phải mỹ nhân khuynh thành. Trái lại, nữ tử kia giống như một đóa bách hợp kiêu sa, thanh tao thoát tục, tràn đầy khí chất đoan trang cao quý.

Nhìn đi nhìn lại giữa hai người, Chân Tuyết U càng thêm nghi hoặc, bèn chạm nhẹ vào Chân Niệp, thấp giọng hỏi: "Nha đầu, nàng kia với con?"

Lời chưa dứt, nàng liền dùng tay khoa tay múa chân vài cái như muốn diễn đạt ý tứ nào đó.

Chẳng ngờ, Chân Niệp lại hiểu được động tác ấy, khẽ gật đầu, giọng nói nhẹ như gió thoảng: "Đúng vậy, mẫu thân... Con và nàng từng có giao ước..."

Lời nói còn chưa dứt, ánh mắt nàng đã lại rơi vào nữ tử kia.

Chân Tuyết U thở dài, rồi chợt vươn tay chỉ về phía lão nhân vẫn đang ngẩn người bên kia, chậm rãi nói: "Lão nhân gia, hôm nay ngươi đã đả thương nữ nhi của ta. Theo lý mà nói, ta vốn nên đòi lại công bằng. Nhưng xét đến một số nguyên do, ta tạm thời không so đo."

Dứt lời, nàng thoáng ngừng lại, ánh mắt xoáy sâu vào nữ tử kia, đoạn tiếp lời: "Nhưng chuyện bồi thường là không thể tránh khỏi. Vậy nên, phiền các người tránh ra, để vị cô nương kia lại đây!"

"Làm nàng qua đây?" Lão nhân trợn trừng đôi mắt đỏ bừng, bàn tay run rẩy chỉ về phía nữ tử đứng nơi cửa đại đường, giọng khàn hẳn đi.

"Không sai!" Chân Tuyết U khẽ cười, gật đầu xác nhận, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt phẫn nộ và bàn tay run rẩy của lão nhân.

Lão nhân siết chặt nắm tay một hồi lâu, rồi bỗng bật cười ha hả, tiếng cười vang vọng như mang theo ý vị châm biếm. Sau đó, ánh mắt lão đột nhiên sắc bén, gằn giọng hỏi: "Ngươi có biết nàng là ai không?"

"Ta làm sao biết được?" Chân Tuyết U nhướng mày, vẻ mặt thản nhiên như thể đối phương đang hỏi một chuyện hết sức ngớ ngẩn.

Lão nhân dường như chẳng buồn nghe câu trả lời, chỉ hừ lạnh, nghiến răng nói: "Nàng chính là cháu dâu của Thiết gia ta!"

Chân Tuyết U vẫn không ngẩng đầu, vừa thản nhiên nghịch móng tay, vừa chậm rãi cất giọng: "Bái đường? Động phòng?"

Lão nhân tức đến đỏ mặt, giậm mạnh chân xuống đất.

"Dù chưa bái đường hay động phòng thì nàng vẫn là cháu dâu Thiết gia ta!"

Một tiếng "Rắc!" vang lên, phiến đá dưới chân lão nứt ra một đường rõ rệt.

Chân Tuyết U hừ lạnh, ánh mắt chẳng mảy may dao động trước vẻ giận dữ của lão. Nàng nhướng mày, hờ hững nói: "Thiết gia các ngươi xuất thân cường đạo à? Người ta thứ nhất là chưa bái đường với con lợn tôn nhi nhà ngươi, thứ hai cũng chưa động phòng với tên tôn nhi ngu ngốc đó, vậy dựa vào đâu mà ngươi bảo nàng là cháu dâu ngươi? Hay là bị bán cho nhà ngươi rồi?"

"Ngươi... Ngươi..." Lão nhân run rẩy giơ tay chỉ vào nàng, miệng há ra mà không thốt nổi một câu hoàn chỉnh.

Nhìn bộ dáng lão, Chân Tuyết U mất kiên nhẫn phẩy tay, thản nhiên nói: "Đừng có lắp bắp nữa, mau tránh đường đi. Cô nãi nãi ta không có thời gian rảnh mà đôi co với lũ đầu đất đâu!"

Lời vừa dứt, một nam tử chừng hai mươi tuổi đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt Chân Tuyết U, lớn tiếng mắng: "Con mụ già kia! Cút khỏi Thiết gia ta ngay! Nếu còn dám nói năng xằng bậy, tiểu gia ta không chỉ lấy mạng con tiện nhân câu dẫn nương tử ta, mà ngay cả cái mạng già của ngươi cũng không giữ được đâu!"

Nam tử nói một tràng liên tục, đến mức lão nhân bên cạnh còn chưa kịp ngăn lại, chỉ có thể sững sờ nhìn hắn buông lời thô tục.