Khi ta nhìn thấy đôi mày liễu nguyên bản thanh tú của mình bị vẽ thành hình dạng của Crayon Shin-chan, nội tâm lập tức bắt đầu spam.
[Lông mày xấu quá!! Muốn chết muốn chết muốn chết!]
[Tăng ca thật phiền!! Muốn chết muốn chết muốn chết!!]
[Cẩu hoàng đế sao cứ bám mãi thế này, muốn chết muốn chết muốn chết!!]
Hệ thống hoảng loạn thét chói tai, ra sức khuyên ta bình tĩnh.
Ngay cả cẩu hoàng đế cũng thay đổi sắc mặt.
Hắn có chút tổn thương, hỏi: “Thật sự... xấu đến vậy sao? Trẫm, trẫm cũng là lần đầu tiên vẽ mi cho người khác mà...”
Ta mặt không cảm xúc nhìn hắn, trong lòng lặng lẽ nghĩ:
[Hắn tốt nhất biến mất ngay lập tức, bằng không, giữa trưa ta tỉnh dậy, ăn xong cơm trưa liền tự thắt cổ.]
Hoàng đế mặt đầy xấu hổ và giận dữ bỏ đi.
Ta độc chiếm chiếc giường lớn.
Thế giới này thật yên bình, ngoại trừ cẩu hoàng đế và hệ thống ngu ngốc kia.
Từ ngày đó, cẩu hoàng đế suốt nửa tháng không đến.
Ta mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, xem thoại bản, thỉnh thoảng ép hệ thống mở cho mấy tập phim cẩu huyết, cuộc sống thoải mái đến mức không thể bàn cãi.
Hôm nay sau khi ăn xong, ta thấy ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp, liền gọi Liên Chi ra ngoài dạo một vòng.
Vừa đi đến Ngự Hoa Viên, liền chạm mặt Lý quý nhân lộng lẫy rực rỡ.
Nàng hành lễ, ta gật đầu.
Ta vốn tưởng rằng mọi người sẽ khách sáo vài câu rồi ai đi đường nấy, vẫn có thể giữ quan hệ đồng nghiệp tốt đẹp.
Không ngờ Lý quý nhân đột nhiên nổi điên kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta:
“Vốn tưởng rằng nương nương dựa vào gia thế có thể hưởng nhiều sủng ái, ai dè chẳng bao lâu, Hoàng thượng ngay cả hậu cung cũng không buồn đến. Nương nương thất sủng thì thôi, đừng kéo chúng ta theo.”
Nói xong, nàng gắt gao nhìn chằm chằm ta, trong mắt còn lóe lên ánh sáng quỷ dị đầy hưng phấn.
Ta ngạc nhiên nhìn nàng, lần cuối ta thấy kiểu vượt cấp khiêu chiến thế này là trong truyện huyền huyễn.
Nhưng nàng chọc đúng người rồi.
Ta chưa bao giờ giỏi cung đấu, cũng không có ý định đấu đá với ai. Nếu nàng cứ nhất quyết muốn đấu, thì thật ra cũng chẳng cần phiền phức làm gì—ta có thể tự mình thắt cổ luôn cho nhanh.
Ta ngáp một cái, vươn vai lười biếng, tỏ vẻ nàng nói rất đúng.
Sau đó dự định cứ thế lướt qua nhau như chưa từng quen biết.
Không ngờ Lý quý nhân bỗng nhiên hoảng hốt, sắc mặt trở nên vô cùng nôn nóng, rồi chẳng biết tìm lý do gì mà trắng trợn chen vào chắn đường ta.
Ta không hề phòng bị, thế là bị nàng làm ngã.
Mùa đông quần áo dày, tối qua lại có tuyết rơi, nên ngã xuống đất cũng chẳng thấy đau gì cả.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên người, mà vì tối qua ta ép hệ thống mở phim cẩu huyết đến tận rạng sáng, giờ cơn buồn ngủ ập đến dữ dội.
Thế là ta nhắm mắt lại, dứt khoát ngủ luôn tại chỗ vừa ngã.
Hoàn toàn không biết rằng hậu cung vì chuyện này mà rối loạn một phen.
Người ta đồn rằng Lý quý nhân đã đá ta đến chết.
Ta tỉnh dậy thì trời đã tối.
Trong tẩm điện, ánh đèn mờ nhạt, ta cuốn chăn, thoải mái hừ hừ hai tiếng.
“Tỉnh rồi?”
Giọng nói của cẩu hoàng đế bất chợt vang lên, làm ta giật nảy mình.
Còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã hừ lạnh: “Nàng đúng là có trái tim to gan thật, ngã một cú mà cũng có thể ngủ luôn.”
Ta cảm thấy hơi mất mặt, vội tìm cách biện hộ.
“Có khi nào... ta bị hôn mê?”
“Hôn mê mà còn ngáy ngủ sao?”
Không thể phản bác.
“Trẫm vừa từ thư phòng bàn bạc chính sự xong, ra cửa liền nghe tin Lý quý nhân đã đá Quý phi đến chết ngay tại Ngự Hoa Viên. Trẫm lập tức triệu toàn bộ thái y đến kiểm tra, kết quả tất cả đều nói nàng thân thể khỏe mạnh, chỉ là... ngủ rồi.”
Chưa kịp tự thắt cổ, ta đã bị mất mặt đến mức muốn độn thổ trước.
Ta chớp chớp mắt, cố gắng chuyển chủ đề: “Lý quý nhân đâu rồi?”
“Bị cấm túc, dù sao cũng là dĩ hạ phạm thượng.”
“À, đêm đã khuya, không tiễn Hoàng thượng.”
Ta xoay người, định ngủ tiếp.
Không ngờ cẩu hoàng đế đột nhiên nổi giận: “Chu Tử Quân, nàng có thể để tâm hơn một chút không?!”
“Để tâm? Điểm tâm? Ý người là ăn sáng?”
Cẩu hoàng đế cạn lời hoàn toàn.
Nhưng hắn tức giận thì tức giận, đừng có xé quần áo ta chứ?!
“A a a, nhẹ tay chút...”
“Nhẹ không được!”
Ta ngửa đầu nhìn màn giường lay động, trong lòng thầm nghĩ:
[Cẩu hoàng đế gần đây hình như có tiến bộ, chẳng lẽ là đã tìm phi tử khác luyện tập?]
Giây tiếp theo, vành tai ta bị hắn nhẹ nhàng cắn một cái.
Hắn ghé sát tai ta, chậm rãi nói: “Trẫm hỏi nàng, trẫm tên là gì?”
Chuyện này...
Ta lập tức nheo mắt, cố gắng tỏ vẻ ý loạn tình mê.
Cẩu hoàng đế bật cười: “Nhớ kỹ, trẫm tên là Lý Sưởng Hiên. Đừng có gọi trẫm là cẩu hoàng đế nữa! Còn nữa, mấy ngày nay trẫm bận rộn chính sự, tiến bộ là nhờ trẫm có năng lực học hỏi mạnh mẽ! Thu hồi ngay mấy phán đoán vô căn cứ của nàng!”
Hả?!
[Hắn có thể nghe thấy suy nghĩ của ta sao?]
Bốp!
Trên mông liền ăn ngay một cái tát.
“Không được có suy nghĩ bậy bạ!”
[Được rồi...]