Từ sau khi Hạ Thần chuyển xuống ngồi cạnh Trình Dật, cuộc sống của cậu chính thức biến thành một bộ phim kinh dị không hồi kết.
Trước đây, góc cuối lớp của cậu là một thiên đường yên tĩnh, không ai làm phiền. Nhưng giờ thì sao?
Có một con ác quỷ đội lốt thiên thần ngồi cạnh.
Và ác quỷ đó… không bao giờ để cậu yên!
Tiết toán.
Trình Dật đang gục đầu xuống bàn ngủ ngon lành, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó chọc chọc vào má mình.
"Cái quái gì."
Cậu giật mình ngẩng đầu lên, đập ngay vào mắt là nụ cười đầy ý vị của Hạ Thần.
Hắn đang cầm một cây bút, đầu bút vừa chạm vào mặt cậu, đôi mắt đen nhánh lấp lánh như đang vô cùng thích thú.
Trình Dật nghiến răng, hất mạnh tay hắn ra.
"Mày làm cái trò gì vậy?"
Hạ Thần thản nhiên chống cằm, giọng điệu vô tội:
"Cậu ngủ ngon quá, tôi chỉ muốn kiểm tra xem cậu còn sống không thôi."
Trình Dật tức đến suýt hộc máu.
"Không phải chuyện của cậu! Lo học bài của cậu đi!"
Nhưng Hạ Thần đâu dễ dàng bỏ qua như vậy?
Hắn nghiêng đầu, nhướn mày đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Nhưng tôi lại thấy có chuyện thú vị hơn cần quan tâm."
Nói xong, hắn vươn tay, nhanh như chớp kéo một bên tóc của Trình Dật.
Trình Dật lập tức nảy người lên như con mèo bị giẫm đuôi.
"CÁI ĐỒ Biếи ŧɦái!"
Cả lớp quay sang nhìn.
Giáo viên trên bục giảng cau mày.
"Trình Dật! Giờ học mà la hét cái gì?"
Trình Dật méo mặt, bực tức nhìn Hạ Thần đang ra vẻ vô tội bên cạnh.
Hắn ta còn giả vờ mở sách ra, chăm chú học như chưa từng làm gì sai!
Tên khốn này!
Cậu hậm hực quay đi, tự thề với lòng mình:
Nhịn.
Không cần chấp nhặt với loại người này!
Giờ cơm trưa, Trình Dật vừa nhận phần ăn của mình, hí hửng ngồi xuống bàn ăn thì Hạ Thần cũng đặt khay cơm của hắn xuống ngay bên cạnh.
Trình Dật: "…"
Cái quái gì nữa đây?
Cả căn tin rộng rãi như vậy, hắn không thể ngồi đâu xa xa một chút sao?
Cậu vừa định đứng dậy tìm chỗ khác, Hạ Thần đã cầm đũa, chọc vào đĩa thức ăn của cậu.
"Ồ, món gà hôm nay trông ngon ghê."
Tên khốn này lại định giở trò gì?!
Trình Dật lập tức giật khay thức ăn về phía mình.
"Đừng có mà động vào đồ ăn của tôi!"
Hạ Thần nhướng mày, thong thả cầm một miếng thịt lên bỏ vào miệng.
"Nhưng tôi thấy cậu gầy quá, ăn thêm chút đi."
Trình Dật suýt nghẹn.
Cái gì mà "ăn thêm chút đi"?! Đồ ăn của cậu, hắn động vào trước rồi còn dám nói thế?!
Cậu bực mình quá không ăn nổi nữa, chỉ có thể bấm bụng chịu đựng, nuốt cục tức xuống cổ họng.
Cái tên điên này! Đúng là khắc tinh của mình mà!
Tiết thể dục buổi chiều, thời tiết có hơi oi bức.
Trình Dật mặc bộ đồ thể thao, đứng giữa sân bóng rổ, tay áo xắn cao, mồ hôi chảy dọc theo cần cổ.
Cậu bật nhảy, ném bóng vào rổ một cách hoàn hảo, khiến đám bạn đứng ngoài hét lên cổ vũ.
"Mày siêu quá, Trình Dật!"
"Đúng là vua bóng rổ của lớp mình mà!"
Nhóm nữ sinh cũng không kém cạnh.
"Ááá! Nhìn tay cậu ấy kìa! Trắng bóc luôn!"
"Trời ơi, cậu ấy đổ mồ hôi mà vẫn đẹp trai quá đi mất!"
Trình Dật lau mồ hôi, cười đắc thắng.
Nhưng khi cậu vô tình liếc sang bên cạnh, ánh mắt cậu lập tức co giật.
Hạ Thần.
Tên khốn đó đang đứng từ xa, tay đút túi quần, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt vào cậu.
Không phải kiểu ánh mắt bình thường.
Mà là ánh mắt… giống như đang đánh giá một món hàng.
Trình Dật lạnh cả sống lưng.
Cảm giác bị nhìn chằm chằm này là sao?!
Cậu cố gắng phớt lờ, tiếp tục chơi bóng. Nhưng dù cậu có chạy thế nào, có di chuyển ra sao, mỗi khi quay lại… ánh mắt của Hạ Thần vẫn luôn bám theo.
Không chỉ nhìn.
Hắn ta còn khẽ liếʍ môi.
Trình Dật suýt ném bóng vào mặt Hạ Thần.
CÁI QUÁI GÌ VẬY?!
Khi chuông tan học vang lên, Trình Dật gục mặt xuống bàn, thở dài.
Đây là ngày học khốn nạn nhất trong đời cậu.
Hạ Thần không chỉ chọc phá cậu trong giờ học, ăn mất đồ ăn của cậu, mà còn nhìn cậu bằng ánh mắt đáng sợ suốt tiết thể dục!
Cậu có cảm giác như mình không còn là con người nữa, mà là một con thỏ nhỏ đáng thương đang bị sói rình rập!
Nhưng Hạ Thần thì lại vô cùng thoải mái.
Hắn cầm cặp đứng lên, cúi đầu nhìn Trình Dật, giọng điệu bình thản nhưng lại khiến cậu sởn gai ốc.
"Hôm nay vui thật."
Trình Dật nghiến răng, siết chặt nắm đấm.
Vui cái đầu mày ấy!!!
Hắn quay người rời đi, nhưng trước khi đi, hắn còn khẽ nghiêng đầu, nhếch mép cười nhẹ:
"Ngày mai, mong chờ nhiều điều thú vị hơn nữa nhé, Trình Dật."
Trình Dật: "…"
TIÊU RỒI!