Anh Ấy Quá Điên Cuồng

Chương 5: Cô nhóc vô lương tâm

Khi Sương Tự trở lại sảnh lớn, Trần Phái Nhiên vẫn chưa rời đi.

Cô ở trên đó gần bốn mươi phút, Trần Phái Nhiên cũng đợi gần bốn mươi phút.

Vừa thấy cửa thang máy mở, Trần Phái Nhiên lập tức quay ngoắt đầu lại.

Trần Phái Nhiên không phải người gốc Yến Thành, du học cũng là do nhà nước cử đi. Xuất thân từ một thành phố nhỏ, anh ta hoàn toàn không hiểu gì về giới thượng lưu ở đỉnh kim tự tháp của Yến Thành.

Những năm anh ta về nước, Sương Tự lại ra nước ngoài, nên anh ta không biết cô em khóa dưới của Thư Dương này thật ra có lai lịch không hề nhỏ.

Không chỉ là thiên kim tiểu thư nhà họ Tống, gia đình có người làm bộ trưởng bộ ngoại giao, mà còn là em gái nuôi của vị công tử nhà họ Thẩm kia nữa.

Tiểu Liêu nhanh như chớp chạy tới: "Sao rồi, sao rồi?"

Sương Tự khẽ lắc đầu, mặt Tiểu Liêu lập tức ỉu xìu.

Trái tim đang lo lắng của Trần Phái Nhiên lại yên ổn trở về bụng. Còn tưởng cô giỏi giang lắm, hóa ra cũng chỉ có thế thôi.

Chỉnh lại cà vạt, anh ta nghênh ngang đi đến trước mặt Sương Tự, chắn đường hai người.

"Tôi đã nói với cô rồi, không có cửa đâu, còn cố đấm ăn xôi làm gì. Cô tưởng Hạ Đình Châu là người dễ dãi lắm sao? Cha cô có giỏi đến đâu, gặp người nhà họ Hạ cũng phải cúi đầu thôi."

Sương Tự rất ghét kiểu đàn ông lắm lời.

"Đàn ông mà lắm mồm quá có thể là do vấn đề về thận đấy. Thận hư, dương khí không đủ sẽ ảnh hưởng đến chức năng tim phổi, nên mới phải nói nhiều để hỗ trợ việc trao đổi khí. Anh đã đi bệnh viện kiểm tra chưa?"

Cô vẫn nói với tốc độ chậm rãi, một tràng dài nghe rất có lý, Trần Phái Nhiên theo bản năng sờ vào vị trí thận của mình. Rất nhanh sau đó mới nhận ra, mặt anh ta xanh mét.

"Tôi không chấp với loại người như cô. Cô về khuyên nhủ chị cô đi, có bệnh thì chữa cho đàng hoàng, đấu đá với tôi làm gì, cô ta đấu lại tôi chắc!"

Sương Tự vốn định lát nữa mới nói kết quả cho Thư Dương, rồi xem có cách nào khác không.

Nhưng không ngờ Tiểu Liêu lại là cái loa.

Cô ấy bắt chước Trần Phái Nhiên quá giống, khiến Thư Dương tức giận bẻ đôi đôi đũa."Đợi tôi xuất viện, xem tôi có lột da anh ta ra băm thành miếng ăn gỏi không!"

Thư Dương chia tay luôn theo chủ trương mọi người đều vui vẻ, đường ai nấy đi, hà cớ gì phải xé nhau tơi bời cho xấu mặt.

Trần Phái Nhiên là người đầu tiên khiến cô ấy phá lệ.

Tiểu Liêu căm phẫn: "Lột! Nhất định phải lột!"

Ý chí chiến đấu của Thư Dương bùng cháy: "Giúp tôi hỏi bác sĩ xem, hóa trị có thể làm nhanh hơn không, một ngày làm một lần được không, tôi muốn nhanh xuất viện."

Tiểu Liêu bật dậy ngay lập tức: "Tôi đi ngay đây!"

Sương Tự cạn lời: "Ngồi xuống đi. Đấy là hóa trị chứ không phải spa, một ngày làm một lần thì Diêm Vương cũng phải bái phục hai người."

Tiểu Liêu: "Ờ." Ngồi xuống.

Thư Dương bình tĩnh lại, im lặng vài giây, đột nhiên chỉ vào Tiểu Liêu nói với Sương Tự: "Biết vì sao Trần Phái Nhiên không dẫn cô ấy đi không?"

Sương Tự không nhịn được cười.

Tiểu Liêu: "Vì tôi trung thành với chị chứ sao."

Thư Dương nói: "Cô trung thành với Trần Phái Nhiên thì tốt hơn đấy, đi mà hại anh ta đi."

Tiểu Liêu lầm bầm làu bàu, hai người cãi nhau chí chóe, Sương Tự liếc nhìn thời gian, đứng dậy nói: "Tôi phải đi rồi, hôm nay là sinh nhật anh trai tôi."

"Là anh Tɧẩʍ ɖυật mà chị hay nhắc tới sao?" Tiểu Liêu mặt đầy ngưỡng mộ: "Tôi tìm được ảnh của anh ấy rồi, đẹp trai hết phần người khác!"

"Đúng vậy." Mắt Sương Tự cong cong, trước khi đi còn dặn Tiểu Liêu: "Chị Thư của các cô giao cho cô đấy, đừng để cô ấy chết là được."

*

Tiệc sinh nhật được tổ chức tại biệt thự riêng của Tɧẩʍ ɖυật. Buổi tối, khi Sương Tự bưng bánh kem lên xe, tài xế nhà họ Thẩm cười hỏi: "Là bánh kem làm cho thiếu gia sao?"

"Vâng."

Hồi nhỏ cô có nhiều sở thích thất thường, Tɧẩʍ ɖυật luôn rất coi trọng những sở thích nhỏ nhặt của cô, bơi lội, cưỡi ngựa, bắn cung, đều là do anh ấy đích thân dạy cô.

Nhưng chuyện làm bánh này anh ấy lại chưa từng thử qua, nên đã mời hẳn một giáo viên về cho cô. Sương Tự học được chút chút, hứng thú được ba phút rồi lại chuyển sang bơi lội.

Nhưng mỗi năm đến sinh nhật người nhà họ Thẩm, đặc biệt là Tɧẩʍ ɖυật, truyền thống tự tay làm bánh kem của cô vẫn được giữ lại.

Sương Tự đã năm năm không về Yến Thành, không xuất hiện công khai, những lời đồn đại bị vùi lấp lại một lần nữa bị đào lên theo sự trở lại của cô.

Mấy năm trước cô ở nước ngoài, năm nào sinh nhật Tɧẩʍ ɖυật cũng không về, năm nay lại không có lý do gì để trốn tránh nữa.

Mấy ngày nay trở về, bên ngoài nói gì cô đều không để ý, hôm nay cũng đã quyết định, bất kể nhận phải ánh mắt kỳ lạ nào, cũng coi như mình bị mù.

Tòa kiến trúc ba tầng kiểu Pháp màu trắng sáng đèn rực rỡ, thắp sáng cả một vùng trời đêm, đèn pha lê lấp lánh, hương thơm ngọt ngào của rượu sâm banh lan tỏa theo bóng người qua lại.

Ở cửa có một cặp song sinh đang nói chuyện, mặc váy đỏ và váy xanh, sau khi nhìn thấy Sương Tự thì dùng ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Sương Tự cởϊ áσ khoác đưa cho người hầu, người rất đông, không thấy bóng dáng Tɧẩʍ ɖυật đâu.

Bên quầy bar có mấy người đàn ông đang nâng ly trò chuyện, Nhạc Tử Phong mặc chiếc áo sơ mi hồng lòe loẹt, khuỷu tay chống lên quầy bar, thấy mấy người đều nhìn ra cửa, anh ta nhấp ngụm cocktail rồi tùy ý liếc mắt nhìn, sau đó khựng lại.

Những cô gái đến đây đều mặc lộng lẫy sặc sỡ, đua nhau khoe sắc, Sương Tự trang điểm cực kỳ nhạt, nhưng lại đẹp một cách nhẹ nhàng.

Cô là khuôn mặt trái xoan chuẩn, ngũ quan cân đối, vốn là tướng mạo xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại trong veo thuần khiết, khiến hai phần xinh đẹp kia cũng trở nên rất ngây thơ.

Nhạc Tử Phong trước đây vẫn luôn nói cô có một đôi mắt khiến người ta muốn bảo vệ.

Đèn pha lê trong sảnh tiệc đều ưu ái cô, dùng ánh sáng như lụa bao bọc lấy cô, bộ lễ phục đen hở vai nhỏ, vạt váy ôm sát lộ ra một đoạn mắt cá chân thon thả vừa vặn, dây giày cao gót buộc trên bộ xương tinh xảo.

Mắt Nhạc Tử Phong sáng lên: "Ồ! Đây không phải là Tiểu Sương Tự sao?"

Anh ta đặt ly xuống bước nhanh tới, trực tiếp ôm chầm lấy Sương Tự: "Mấy năm không gặp, cô nhóc đã xinh đẹp như vậy rồi."

Anh ta là bạn thân từ thuở nhỏ của Tɧẩʍ ɖυật, cũng là người nhìn Sương Tự lớn lên.

Sương Tự nhìn thấy anh ta thì cảm thấy vô cùng thân thiết, một tay cẩn thận bảo vệ chiếc bánh kem, cười để anh ta ôm một cái: "Anh Tử Phong."

"Đã bao lâu không gặp em rồi, tự mình chạy ra nước ngoài ở mấy năm, tốt nghiệp cũng không về, không nhớ mấy anh trai của em sao?"

Sương Tự không nể nang lắc đầu: "Không nhớ."

"Con nhỏ vô lương tâm." Nhạc Tử Phong nói: "Không nhớ bọn anh thì cũng phải nhớ anh trai em chứ."

Sương Tự cười trừ không nói gì.

Người đàn ông bên cạnh bưng ly rượu tới: "Lại đây, em gái, để anh ôm một cái."

Bị Nhạc Tử Phong một tay đẩy ra: "Cút cút cút. Mày là cái thá gì mà đòi ôm em gái tao? Lát nữa Tɧẩʍ ɖυật qua đây đánh chết mày."

Ai cũng biết Tɧẩʍ ɖυật nâng niu cô em gái này như thế nào, người kia cũng không giận: "Mày cứ chờ đấy, có đánh thì cũng đánh mày trước."

Sương Tự mang bánh kem đến cạnh bàn, thấy trên đó đã bày bảy tám cái bánh kem, cái nào cũng lộng lẫy tinh xảo.

Chiếc bánh kem việt quất mousse cô mang đến trông quá giản dị so với chúng, giống như phòng bảo vệ ở khu biệt thự cao cấp vậy.

Đặt bánh kem xong đang muốn rời đi thì nghe thấy tiếng nói nhỏ.

"Chính là cô ta đó, trông chẳng ra gì..."

"Sao mà nhìn ra được, ai lại viết chữ vô liêm sỉ lên mặt chứ?"

"Trông cô ta có vẻ ngây thơ nhỉ..."

"Em mới ngây thơ ấy! Cô ta tâm cơ thâm sâu lắm đấy, biết thân phận con riêng của mình ở nhà họ Tống không được chào đón, nên vẫn luôn ở lì nhà họ Thẩm, chộp lấy cơ hội là muốn bám lấy Tɧẩʍ ɖυật không buông đấy."

Sương Tự coi như không nghe thấy, xoay người muốn rời đi, cô gái áo đỏ càng nói càng nhiều.

"Anh trai với em gái mà ở cùng nhau, thật là ghê tởm."

"Á~ Tɧẩʍ ɖυật nhìn không phải là loại người đó mà..."

"Em biết anh ta là loại người nào sao? Nếu không thì em nghĩ xem, anh ta làm gì mà lại mang một cô bé không thân thích gì về bên cạnh? Có thể là anh ta thích kiểu đó..."

Sương Tự mất mấy năm trời mới học được cách không để ý đến ánh mắt của người khác, nhưng lại không thể tha thứ cho việc họ dùng giọng điệu khinh bỉ và bỉ ổi đó để nói về Tɧẩʍ ɖυật.

Cô xoay người lại, đi đến trước mặt cặp song sinh kia, lặng lẽ nhìn họ: "Thích kiểu nào?”