Vốn Dê Không Dễ Chọc

Chương 8

Chương 3-1: Thượng
Giang Hãn sửng sốt, sau đó là tức giận cười khổ, đánh nhẹ lên trán Bách Vị, nghiến răng nghiến lợi nói: ”Tiểu đông tây ngươi không muốn hầu hạ ta thì thôi sao lại có thể bịa ra loại lý do không thể tưởng tượng nổi như vậy, ngươi cho rằng mình là phụ nữ hả, sao lại mang thai được, nhìn hầu kết trên cổ ngươi, mặc dù không rõ ràng như ta, nhưng chính xác là dấu hiệu của nam nhân biết không?”

“Không phải, mấu chốt ta là…” Hai chữ yêu tinh bị Bách Vị nghẹn ngào nuốt lại vào trong bụng, hắn đau khổ nhìn về phía Giang Hãn: “Hãn ca ca, dù sao… dù sao chuyện hành phòng không được, chuyện khác

thì tùy tiện ngươi, ngươi là người đối xử với ta tốt nhất, hơn nữa ngươi lớn lên thật là đẹp mắt, so với ta cùng bọn Ngưu ca ca đẹp mắt hơn nhiều.”

Bởi vì ở chung với 11 tên kia nên Bách Vị sớm đã miễn dịch với các khuôn mặt xinh đẹp rồi, ngược lại Giang Hãn tràn ngập khí phách tuấn dật càng làm cho hắn tâm động không thôi.

Giang Hãn giật mình, thầm nghĩ quá tuyệt vời, chỉ cần hắn cảm giác được ta so với Ngưu ca ca của hắn đẹp mắt hơn, đây là bước đầu tiên để kéo Bách Vị về phía ta.

Nghĩ tới đây, lại cảm giác được không nên dồn ép hắn quá, vì vậy giơ bàn tay nhỏ bé của hắn lên đặt trên đùi mình vuốt ve,

một bên thấp giọng nói:

“Thông minh, Bách Vị ngươi dùng tay giúp ta giải quyết, này kỳ thật không tính là hành phòng, đừng nói ngươi là nam nhân, kể cả có là phụ nữ, loại phương pháp này cũng không bị mang thai, nếu như không đem dương tinh ở lại trong bụng ngươi, làm sao có thể hoài thai tiểu bảo bảo đây, có phải hay không?”

Bách Vị ngẫm lại: ừ, rất có đạo lý. Vì vậy lập tức tươi cười nói:

”Nếu như vậy, Hãn ca ca tới đây đi, ta dùng tay giải quyết giúp ngươi, đến, ngươi cởϊ qυầи ra rồi đến đây.”

Không đợi hắn nói xong, Giang Hãn gấp gáp thoát hạ y phục, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Bách Vị, trong đầu ảo tưởng bàn tay nhỏ xinh đó cầm lấy phân thân của chính mình mà ra sức ma sát, làm cho hạ thân lại càng thêm trướng lên vài phần.

“Đi xuống, ngươi đi xuống cho ta.” Bách Vị vươn tay, nhẹ nhàng chụp lấy cự vật to lớn, một bên dùng thanh âm vui vẻ nói chuyện với cự vật đó.

Sau đó ngẩng đầu vẻ mặt ngây thơ nhìn về phía Giang Hãn: “Hãn ca ca, là làm như thế này sao? Ta vỗ vỗ nó, sau đó nói nó khôi phục nguyên hình, như vậy có thể giúp ngươi giải quyết rồi sao?”

Giang Hãn ngã lăn xuống đất, hồi lâu mới đứng lên, khóe miệng co quắp nói:

”Bách… Bách Vị, ngươi… ngươi rốt cuộc là lớn lên ở nơi nào? Ngươi… ngươi thoạt nhìn cũng mười tám tuổi rồi đi? Chẳng lẽ… chẳng lẽ ngươi cho tới bây giờ cũng không lấy tay tự giải quyết sao? Nam nhân hẳn là mười lăm tuổi đã có yêu cầu này vẫn là bình thường đi.”

Bách Vị nghe câu hỏi của hắn, vội trả lời:

“Ta… ta lớn lên trên núi a, ta cũng không chỉ mười tám tuổi thôi đâu nhưng Hãn ca ca, ngươi nói những lời này là có ý tứ gì hả?”

Hắn vừa nói như vậy, Giang Hãn liền tự giải thích trong lòng:

Oh, nguyên lai Bách Vị là lớn lên trên núi a, đại khái thân nhân chết sớm, cho nên cái gì cũng đều không hiểu, không đúng hả, hắn không phải nói có cái gã Ngưu ca ca gì đó sao?

Oh, đại khái lão Ngưu kia cũng là một chính nhân quân tử, cho nên cho tới bây giờ vẫn không dạy qua hắn cái đó đi.

”Bách Vị a, không nên như thế này mãi đâu.” Giang Hãn thở dài, nghĩ thầm thấy mình quả thật đáng thất vọng a, tiểu thϊếp không tuyển được, khó khăn lắm mới có một người vừa mắt, kết quả cái gì cũng không làm được, còn phải để ta dạy cho sao, quên đi, nhanh chóng dạy cho hắn đi, chỉ cần dạy hắn là được mà, nếu không dạy hắn, ta nhất định sẽ bị nghẹn mà chết.

Nghĩ tới đây, hắn liền nắm tay Bách Vị đặt lên phân thân của mình, nhẹ giọng nói với hắn:

”Nhìn thấy chưa Bách Vị, phải làm như vậy, ngươi lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve hắn, ngẫu nhiên xoay tròn tay một chút…”

Giọng hắn ngày càng gấp gáp, bởi vì theo động tác của Bách Vị, máu trong thân hắn đã hành quân hết xuống chỗ tiểu huynh đệ dưới bụng đó rồi, kɧoáı ©ảʍ lạ thường kéo tới, làm cho hắn say mê rồi.

Chỉ bất quá vừa nhìn thấy vẻ mặt của Bách Vị, cái cảm giác mê say cũng không còn nữa, Giang Hãn không nói gì, ngả người xuống giường, nhìn thấy Bách Vị là đang bày ra một bộ mặt chăm chú thay mình an ủi tiểu huynh đệ, vẻ mặt căn bản không có chút xấu hổ hay cảm xúc gì.

“Uy, sao lại lớn như vậy? Tại sao càng chà xát nó lại càng lớn hơn?”

Bách Vị một tay di chuyển liên tục trên cự vật của Giang Hãn, lấy thái độ tích cực nghiên cứu mà lầu bầu:

“Bằng không ta đổi một phương pháp khác thử xem.”

Nói tới đây, hắn vội vàng hăng hái thu tay về, lấy ngón tay đâm vào trên đỉnh phân thân của Giang Hãn, nghiêng đầu nói:

“Này, hai chúng ta thương lượng một chút đi, ngươi khôi phục nguyên hình nhanh một chút có được hay không? Ta còn muốn đi ăn cỏ xanh đây, đến đến đến, ta xem xem, ngươi như vậy là không đúng a, hả, ngươi còn không chịu xẹp xuống đi, vậy ngươi muốn thế nào mới nghe lời hả?”

Đồ vật kia tiểu dương hắn càng chuẩn bị càng lớn, cuối cùng Bách Vị không khỏi tức giận, lớn tiếng kêu lên:

“Ngươi rất không nghe lời rồi, như thế nào có thể như vậy đây, ta đã cố gắng rất lâu rồi đấy…”

Hắn một bên rống giận, Giang Hãn sớm đã cười bò ra trên giường, chợt nghe Bách Vị nghi hoặc nói:

“Di? Lúc trước chuẩn bị lâu như vậy cũng không có xẹp xuống, sao bây giờ nói xẹp xuống là xẹp xuống ngay nhỉ?”

Tay hắn lại đặt lên cự vật nọ, cười hắc hắc nói:

“Uh, để ta nhìn xem ngươi rốt cuộc là có bộ dạng gì nào, a, nguyên lai ngươi lại mềm mềm thế này a, nhìn trông như cái nấm, uh, mới vừa rồi bên trong là có dấu vật gì sao? A A A … Chuyện gì xảy ra? Tại sao nó lại đứng lên rồi?”

Bách Vị sợ đến nhảy phắt lên giường, nhìn Giang Hãn hoảng sợ nói:

”Hãn ca ca, ngươi xem… ngươi xem một chút, nó… nó vừa lại biến mạnh rồi, hả, không liên quan… không liên quan đến ta là ta… là ta chỉ chuẩn bị trước một chút thôi mà.”

”Cái tên tiểu yêu tinh này.”

Giang Hãn cười đến rút ruột xoa xoa hai gò má Bách Vị.

“Tốt lắm tốt lắm, bảo bối thông minh, đến, lần này ngươi không nên nói chuyện, hảo hảo chà xát chà xát nó, đợi sau khi nó bắn ra một cỗ dịch trắng là ngươi đã thành công mà thoái lui được rồi, ngươi thích ăn món gì?”

”Vừa mới nghe thấy ngươi nói thích ăn rau, tốt lắm, ngày mai ta cho phòng bếp làm bánh bao thịt cho ngươi có được hay không?”

Hắn vừa mới

nghe

Bách Vị nói rau cỏ thành cỏ xanh, kỳ thật cũng hơi khó hiểu, nhưng khi đó Giang Hãn cũng không chuyên tâm nghe Bách Vị nói, cho nên nghe lầm cũng là rất bình thường mà.

Bách Vị bày ra vẻ mặt cầu xin, nhưng rốt cuộc không thể không phụ trách, hai tay mềm mại không xương trên dưới bận rộn, có đôi khi dùng lực hơi mạnh làm Giang Hãn bi thảm kêu một tiếng, làm cho tiểu dương hắn sợ đến run rẩy, không thể không chăm chú làm việc, bận rộn như thế hồi lâu, chợt thấy cự vật cứng ngắt đó đứng thẳng lên, làm cho Bách Vị sợ đến hồn phi phách tán, một khắc sau, cùng với một tiếng gầm nhẹ của Giang Hãn, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c phun ra, văng hết lên y phục trắng tinh của Bách Vị. Bách Vị tò mò nhìn chất dịch trăng trên người mình, liếc mắt nhìn cự vật cuối cùng cũng chịu yên ổn kia một cái sau đó hắn dùng tay khều khều một chút, thì thào lẩm bẩm:

“Thật là kỳ quái, cuối cùng cũng xẹp xuống rồi hả, kỳ thật bắn ra cái chất này cũng không nhiều lắm mà sao lúc nãy nó lại trướng đến như vậy a?”

Bởi vì Bách Vị lớn lên trên núi, chưa từng có ai dạy cho hắn về những thứ này, cho nên hắn không biết trên thân thể mình cũng có loại biến hoá như thế này.

“Bách Vị, lại đây nằm với ta.”