Chương 4-2: Trung
Hắn vừa dứt lời, hai mươi con dê con hôm qua Bách Vị vừa nhìn thấy liền bị mấy người người hầu dắt lên, đứng ở giữa sân. Kiều Phúc lại nói:“Công tử nhà chúng ta vốn là không ăn thịt dê, điều này tất cả mọi người đều biết, bất quá năm nay nhà ta mới mời một trù tử sở trường về thịt dê nướng, theo phân phó của hắn, những con dê con này đều là mỗi ngày đều được cho uống sữa dê chứ không ăn gì khác, hôm nay vừa vặn đã nuôi một trăm ngày, trù tử nói lúc này thịt dê con là ngon nhất, bởi vậy hôm nay hắn muốn đem hai mươi ba con dê này nướng ngay tại chỗ, tiện thể giúp vui cho các vị, xin mời tất cả mọi người để dành bụng để buổi tối nhấm nháp tuyệt thế mỹ vị này.”
Hắn nói xong, mọi khách nhân đều trầm trồ khen ngợi, mỗi người đều đối với món thịt dê con nướng tối nay mong chờ không thôi. Kiều Phúc cũng là vì muốn bữa tiệc có không khí như vậy nên mới sai người dắt mấy con dê con trắng như tuyết này lên cho mọi người trông thấy.
Theo quy củ của Giang phủ, sinh thần của Giang Hãn là muốn cử hành hai trận yến hội vào giữa trưa và buổi tối, tất nhiên muốn đưa ra những tuyệt kỹ của các trù tử, được mọi người khen ngợi, lúc này tiệc rượu mới tính là viên mãn.
Chợt nghe một tiếng hô phẫn nộ giống như bùng nổ lôi vang lên:
“Đứng lại, các ngươi... Các ngươi đứng lại cho ta.”
Kiều Phúc nhìn lại, chỉ thấy Bách Vị đứng ở bên cạnh Giang Hãn, thân thể run rẩy, chỉ tay vào Kiều Phúc dùng một loại ánh mắt “Ngươi là người xấu, đại ác nhân, người xấu nhất trong các loại người xấu” nhìn hắn, một bên tức giận nói:
”Ngươi… ngươi cái này bại hoại, uổng công ta ngày thường nghĩ ngươi là người tốt, ngươi… ngươi quá tàn nhẫn.”
Hương Tuyết, Giang Hãn đang đứng cạnh hắn cùng toàn bộ khách nhân trong đại sảnh đều ngây ngẩn cả người, ai cũng không nghĩ tới Bách Vị sẽ nổi giận vào lúc này.
Chỉ thấy sau khi hắn lên án xong, phát hiện Kiều Phúc tựa hồ không có phản ứng, vì vậy liền vọt ra, trước cầm lấy vạt áo hắn dùng sức mà lắc, sau đó hắn mới chỉ vào mấy con dê con trên mặt đất bi phẫn quát:
“Ngươi nhìn xem, chúng nó bao nhiêu tuổi rồi, chúng nó có mặt trên đời này cũng bất quá mới chỉ một trăm ngày mà thôi, các ngươi lại bắt bọn nó ăn tươi, các ngươi… các ngươi vì muốn ăn chúng nó, thậm chí làm cho chúng nó ngay cả mặt mẫu thân cũng chưa từng thấy qua, các ngươi… rất tàn nhẫn…” Nói đến chỗ này, Bách Vị bi phẫn nhớ tới chính mình cũng chưa bao giờ gặp mặt cha mẹ, không khỏi nước mắt rơi như mưa.
“Này.. này…”
Kiều Phúc cũng muốn hồ đồ rồi, không biết nên phản ứng thế nào, mắt thấy Bách Vị ngồi xổm trên mặt đất, cố gắng gắt gao ôm con dê con lớn nhất, than thở khóc lóc mà khàn giọng quát:
”Muốn ăn chúng nó, các ngươi trước hết ăn ta, nếu không đừng hòng chạm vào chúng nó dù chỉ là một đầu ngón tay.”
Hắn hai mắt đỏ bừng, ánh mắt sắc bén hung ác, giống như con nhím xù lông, hung tợn mà nhìn Kiều Phúc, thân thể run rẩy càng ngày càng lợi hại, hiển nhiên là đã phẫn nộ đến cực điểm.
Những khách nhân trong sảnh cũng im lặng, nghĩ thầm mặc dù là ái thϊếp, làm như vậy tựa hồ cũng hơi quá đáng một chút, Giang Hãn xưa nay nghiêm khắc, nhất định sẽ không dung túng tiểu mỹ nhân này.
Quả thấy Giang Hãn vội vàng đi ra, đi tới trước mặt Bách Vị, nhưng là dang tay ôm hắn mà dỗ dành:
“Tiểu Dương đừng nóng giận đừng nóng giận, chúng ta không ăn con dê con này là được, chúng ta bắt bọn nó nuôi lớn lên có được hay không? Ngươi mỗi ngày đi cấp chúng nó cây cỏ thơm ngon có được hay không?”
Các tân khách suýt nữa té ngã, thầm nghĩ đây là Giang Hãn sao? Là Kim Lăng đệ nhất công tử nổi tiếng thủ đoạn lãnh huyết sao? Lại thấy Giang Hãn đem ánh mắt quét lên người Kiều Phúc, nghiêm túc khiển trách:
”Sinh thần của ta mà ngươi lại dám bày ra cách làm tàn nhẫn như vậy sao, thật sự là quá lớn mật, nhìn xem đã làm cho Bách Vị giận thành bộ dạng gì rồi, phạt ngươi một năm tiền lương, hảo hảo suy nghĩ lại sai lầm của mình.”
Kiều Phúc trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm này… Này này này… Chuyện gì xảy ra a? Sao cuối cùng lại đổ hết lên đầu ta rồi. Này.. này
không phải lúc đầu là chủ ý ngài nghĩ ra sao? Nói là thêm một tiết mục giúp vui cho bữa tiệc mà, này… sao đến cuối cùng… Này… này là chuyện gì hả gia, ngươi cũng không thể bởi vì muốn lấy lòng Bách Vị mà đem ta ra làm vật thế tội thế này hả, lại còn ra hình phạt tàn nhẫn như vậy.
“Còn có trù tử, cái tên trù tử giỏi nướng thịt dê kia.”
Bách Vị vẫn tức giận như cũ, bất quá Giang Hãn đã nghiêm trị tên đầu sỏ nên hắn cũng hơi bình tĩnh lại một chút, nhưng lại thấy vẫn còn người chưa bị trừng phạt thích đáng nên hắn lại nói;
”Đuổi gã trù tử đó đi, làm cho hắn từ nay về sau không có công việc, không bao giờ có thể nướng thịt dê nữa.”
Hắn hung ác nói kêu, nghĩ thầm:
“Vốn dê không dễ chọc đâu, cái đồ trù tử chết tiệt nhà ngươi thật đáng chết, ngươi lại dám gϊếŧ con cháu của ta, xem ngươi sau này còn dám nướng thịt dê nữa hay không!”
Trù tử đáng thương còn không biết tai ương đã phủ xuống đầu mình, vẫn ở trong bếp một bên mài dao một bên mơ mộng nghĩ đến việc lĩnh thưởng lúc xong việc.
“Hảo hảo hảo, liền làm theo ý của Tiểu Dương đi, đến, ngươi trước buông con dê đó ra, ngươi xem xem, quần áo cũng bị bẩn hết rồi…”
Giang Hãn đang dỗ dành Bách Vị, đột nhiên thấy tiểu đông tây này trừng mắt nhìn mình, tức giận mà kêu lên:
“Cái gì? Ngươi lúc này còn quan tâm đến y phục sao?“
“Những con dê con đó thiếu chút nữa đều bị gϊếŧ, ngươi nhưng lại chỉ biết nghĩ đến y phục của ta bị bẩn thôi sao, ngươi…..”
Hắn tức giận đến nói không ra lời, nghĩ thầm hắn được gọi là Ngũ Lang, lang cùng dương là thiên địch, cho nên hắn cũng không thương xót gì bọn dê con.
Giang Hãn vội vàng gật đầu nói:
“Đúng đúng, ta sai rồi, không phải, kỳ thật là ta nói sai rồi, ta không phải lo lắng y phục mới của ngươi bị bẩn mà là ta lo lắng cho lũ dê con này, Tiểu Dương ngươi xem xem, ngươi ôm bọn nó chặt quá rồi, chúng nó thở không nổi rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù không bắt bọn nó để làm thịt thì bọn nó cũng sẽ bị ngạt thở chết đấy.“
Bách Vị vội vàng buông tay ra, một bên vỗ vỗ dê con nói;
“Được rồi được rồi, ta ôm các ngươi chặt quá rồi, làm các ngươi ngạt thở a, xin lỗi xin lỗi.”
Vẻ mặt của hắn lúc này vô cùng dịu dàng nhu hoà, Kiều Phúc ở một bên thấy không giống lúc trước tức giận tận trời, vội vàng tới gần cười nói:
“Tốt lắm Bách Vị, nếu như vậy, ta cho người đem đám dê con này đi nhé.”
“Mang đi đâu, làm gì?”
Ánh mắt Bách Vị trong nháy mắt sắc bén nhìn lên, Kiều Phúc vội vàng nói:
”Mang đi nuôi lớn lên a, gia vừa mới nói rồi không phải sao? Muốn đem đám dê này nuôi lớn lên, cho ngươi mỗi ngày cấp cho chúng nó cỏ non để ăn mà, ngươi đã quên sao?”
Hắn nói như vậy, Bách Vị mới trầm tĩnh lại. Nhìn lũ dê con, hắn đột nhiên nhớ tới một việc, quay đầu nói với Kiều Phúc:
“Được rồi Kiều đại ca, ngươi vừa mới nói, lũ dê con này vừa sinh ra thì được các ngươi mang đến đây ngay đúng không?”
Kiều Phúc nghĩ thầm tiểu tổ tông này lại muốn làm gì nữa đây? Bất quá chính mình đích xác nói qua, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói:
“Ồ, không sai.”
Vừa dứt lời, Bách Vị lại gật đầu nói:
“Uh, nếu như vậy, tốt lắm, Kiều đại ca ngươi nhân tiện phụ trách luôn việc tìm mấy con dê mẹ của chúng đến đây luôn nhé, dù sao Hãn ca ca nói, hắn có rất nhiều tiền, hai mươi mấy con dê khẳng định có thể dưỡng được đúng không?”
“Rầm” một tiếng, Kiều Phúc ngã nhào ra đất, thảm thiết nói:
”Bách Vị a, ngươi… ngươi không, này không phải làm khó Kiều đại ca sao? Lần này có khoảng trăm con dê mẹ, làm sao ta có thể tìm ra hai mấy con dê mẹ của lũ dê con này chứ?”
Bách Vị trợn tròn hai mắt nhìn hắn:
“Kiều đại ca, sao ngươi tự dưng lại ngớ ngẩn thế? Ngươi chỉ cần mang lũ dê mẹ đến rồi ôm lũ dê con này đặt vào đấy chúng sẽ tự nhận ra nhau thôi mà, ngươi cứ làm theo lời ta nói sẽ không sai đâu.”