Vốn Dê Không Dễ Chọc

Chương 10

Chương 3-3: Hạ
Nghĩ đến Giang Hãn sau khi biết mình vốn là yêu tinh có thể thay đổi thái độ, Bách Vị sợ đến rùng mình một cái, du͙© vọиɠ gì cũng không còn nữa. Hắn vội vàng tách khỏi người Giang Hãn, ngập ngừng nói:

“Ngươi… ngươi cho ta thêm thời gian để chuẩn bị rồi ta… ta đáp ứng ngươi. Tương lai… tương lai có ngày…

có thời điểm thích hợp, nếu như… nếu như ngươi vẫn không vứt bỏ ta, ta… ta liền cùng ngươi ở một chỗ.”

Giang Hãn thở dài, nhìn thấy thần sắc Bách Vị phòng bị như vậy, sự hưng phấn của hắn cũng biến mất rồi. Hắn một lần nữa nằm xuống, ôm vai Bách Vị.

”Ta thật không biết ngươi còn băn khoăn cái gì, cái gì gọi là thời điểm thích hợp, ta đã nói rồi, mặc kệ ngươi là loại người gì, ta cũng không ghét bỏ ngươi. Bách Vị, ngươi vẫn còn không rõ tâm ý của ta sao? Ta là thật sự thích ngươi, ta thề ta sẽ chỉ lấy một người phụ nữ vào phủ để có con nối dõi tông đường thôi, sau đó ta sẽ không không bao giờ cho bất cứ một người nào bước chân vào phủ nữa, ngươi nhát gan, ta cho địa vị chủ nhân bậc nhất của Giang phủ, cũng tuyệt không cho phép có bất luận kẻ nào khi dễ ngươi, Bách Vị ta đã nói như vậy rồi, ngươi rốt cuộc còn nghi ngại cái gì vậy?”

Tâm tư Bách Vị cũng rất khó xử, vươn tay ôm lấy ngực Giang Hãn, thủ thỉ trấn an hắn, lẩm bẩm nói:

”Ta... Ta thật là có nỗi niềm khó nói, Hãn ca ca, bây giờ ta không có đủ dũng khí để nói với ngươi chân tướng sự việc, ngươi, chờ ta chuẩn bị tốt, đủ dũng khí rồi sẽ nói toàn bộ mọi việc cho ngươi, khi đó chỉ cần tâm ngươi không thay đổi, Bách Vị ta nhất định sẽ cùng ngươi sinh tử, cay đắng ngọt bùi có nhau, có được hay không?”

Hắn nhủ thầm,

Hãn ca ca a, ngươi vừa rồi đã nói, vô luận ta là người như thế nào, ngươi cũng không ghét bỏ ta, này là được rồi a, ngươi xem điều kiện tiên quyết là người a, nhưng mà ta không phải là người, ta là một yêu tinh, như vậy sẽ ghét bỏ ta sao? Ôi!

Hắn nghĩ như vậy, toàn bộ dũng khí vừa có được liền biến mất hết, càng ở chung với Giang Hãn, lại càng không nỡ rời đi, thế cho nên hắn chỉ cần nghĩ đến tình cảnh sau khi đối phương biết chính mình vốn là yêu tinh sẽ đuổi mình đi, trái tim sẽ quặn thắt đau đớn, toàn tâm toàn ý muốn làm con rùa đen rụt đầu, thầm nghĩ có thể vui vẻ ở với hắn ngày nào tốt ngày đó, nếu không phải có sự tình nào đó cực Kỳ cần thiết sẽ không biến về nguyên hình nữa.

Giang Hãn sống chung với Bách Vị đã lâu, lại càng thương hắn, lúc này nghe hắn nói thương tâm như vậy, đâu nỡ nhẫn tâm ép buộc hắn, mọi ngày hắn buôn bán làm ăn luôn dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn nhưng ở trước mặt Bách Vị, tất cả đều không muốn dùng. Hắn cười khổ một chút, không thể làm gì khác hơn là ôm chặt lấy Bách Vị, lẩm bẩm nói:

“Tốt lắm, Tiểu Dương ngươi tốt nhất cầu khẩn lý do của ngươi là tuyệt đối xác đáng, nếu không một khi ta phát hiện ngươi chỉ là bởi vì một việc nhỏ nhặt không đáng kể mà bắt ta nhẫn nại lâu như vậy, xem ta thu thập ngươi như thế nào.”

Hắn nhìn Bách Vị trong nháy mắt mặt đỏ bừng lên, nghĩ đến tương lai đại chiến trên giường, không tránh khỏi hết sức mong chờ. Bách Vị ngập ngừng nói:

“Ngươi yên tâm đi, lý do tuyệt đối xác đáng, đến lúc đó ngươi biết rồi, không đuổi ta đi đã là tốt lắm rồi.”

Hắn nói tới đây, đột nhiên nghĩ muốn thử dò xét thái độ Giang Hãn đối với lời đồn đại trong phủ, vì vậy rụt rè lôi kéo tay áo Giang Hãn nói:

“Hãn ca ca Hãn ca ca, ngươi nghe được lời đồn đại trong phủ chưa?”

“Lời đồn đại gì?”

Giang Hãn cầm bàn tay nhỏ bé của hắn, nắm chặt trong tay mà vuốt ve.

“Ta luôn luôn không thích bọn hạ nhân nói bậy, như thế nào, bọn họ có thể nói ra lời đồn nhảm gì?”

Hắn nói xong, Bách Vị liền đến gần hắn, lặng lẽ nói:

”Mọi người trong phủ nói, trong phủ chúng ta có thể là có ma quỷ lộng hành, nhiều người nói rõ ràng ban ngày nhìn thấy ở hậu viện có một cái bóng trắng.”

Giang Hãn khẽ nhíu mày, hừ một tiếng nói:

”Bọn người kia đúng là mọi ngày thoải mái quá, ở không không có việc gì mà, ngay cả lời đồn đại hoang đường như vậy cũng dám lưu truyền trong phủ. Hừ, ta phải trừng trị bọn họ mới được.”

Hắn xoay người ôm Bách Vị.

“Tiểu Dương, ngươi đừng sợ, trong phủ vốn là mới xây dựng, chưa bao giờ nghe nói trước kia vốn là bãi tha ma, hơn nữa mặc dù ta buôn bán có chút lạnh lùng, nhưng cũng không phải gian thương, cũng không có bức người nào nhà tan cửa nát thê cách tử tán, cho nên trên tay cũng không có oan hồn lệ quỷ gì đến quấy phá gây chuyện đâu.”

”Còn nữa, phàm là gia đình có lệ quỷ, tất nhiên âm khí dày đặc cực kỳ thê thảm, nhưng phủ chúng ta cũng không có cảm giác gì không thoải mái, trọng yếu nhất là, Quỷ Hồn chỉ dám xuất hiện vào buổi tối, làm gì có lệ quỷ nào có dũng khí xuất hiện lúc ban ngày ban mặt đâu.”

Hắn nói như vậy, tâm tư Bách Vị thoáng cái đã được thả lỏng, thầm nghĩ Hãn ca ca không nghi ngờ là tốt rồi. Bất quá trong lòng vẫn có điểm bất an, lại lôi kéo tay hắn nói:

”Nhưng là… nhưng là mọi người nói, nếu không phải lệ quỷ, cũng… cũng là yêu tinh.”

Hắn nói xong, liền khẩn trương nhìn Giang Hãn, trong lòng rối bời, thầm nghĩ Hãn ca ca sẽ giải đáp ta thế nào đây? Nếu như… nếu như hắn thật sự thể hiện thái độ không chán ghét, ta… ta có phải hay không có thể nói cho hắn chân tướng sự việc rồi.

Giang Hãn nhíu nhíu mày, thản nhiên nói:

“Yêu tinh? Những người này càng ngày càng nói bậy rồi, không có khả năng này đâu, không có yêu tinh nào chưa tu luyện thành hình người mà dám chạy đến nhân gian đâu, một khi gặp phải hòa thượng hoặc đạo sĩ có pháp lực cao cường, lập tức có thể làm cho hắn hình thần câu diệt.”

Hắn sở dĩ nói như vậy, là vì sợ bị Bách Vị hiểu lầm chính mình cùng yêu tinh cấu kết, cho nên sợ hãi, bởi vì trên đời này cũng có hạng người phạm pháp, hơi một tí là thông đồng gọi về cái gì tà thần, yêu địa hại người lợi mình, làm cho người chết vô số, cho nên Giang Hãn sợ Bách Vị hiểu lầm mình mà sợ đến mức phải chạy trốn, vội vàng biểu lộ rõ ràng lập trường của mình.

Bách Vị cả người run run, vốn định nhân cơ hội buột miệng nói ra nhưng lại phải nuốt trở lại trong bụng, tâm lý âm thầm bi ai nói:

Xem đi xem đi, Hãn ca ca cũng là chán ghét yêu tinh, ô ô ô, hắn nói người và yêu không thể cùng tồn tại, còn nói có hòa thượng đạo sĩ có thể làm cho yêu tinh hình thần câu diệt, ô ô ô, không thể nói, đánh chết ta cũng không có thể nói, ô ô ô, nhưng là… nhưng là cũng không thể gạt được cả đời a, đến lúc đó làm sao bây giờ? Ô ô ô…

Giang Hãn nào biết ý nghĩ trong lòng Bách Vị, nếu hắn biết, chỉ sợ sẽ hận không thể cắn đứt lưỡi mình luôn, bởi vì những lời này của hắn ngược lại đã kéo xa khoảng cách giữa chính mình cùng Bách Vị.

Lập tức cảm giác được thân thể Bách Vị run rẩy trong lòng mình, còn tưởng rằng hắn đang sợ hãi, vì vậy lại nói:

“Tiểu Dương ngươi không nên lo lắng, nếu thật sự trong lòng ngươi sợ hãi, ta sẽ thỉnh chủ trì Bạch Vân Tự tới đây làm pháp sự có được hay không? Ta hàng năm cũng quyên không

ít

bạc, bọn họ nhất định sẽ đến đây, đến lúc đó cái gì yêu ma quỷ quái đều phải chịu thua thôi. Nếu ngươi thật sự vẫn còn lo lắng, ta sẽ gửi thư đến kinh thành, mời Quan Sơn đến đây một chuyến, hắn là quốc sư, tu vi đã gần đến tiên cảnh, nếu như hắn đến, khẳng định không có gì yêu ma quỷ quái có thể chống đỡ được…”

Hắn càng nói Bách Vị càng sợ hãi, cuối cùng nhào vào trong lòng Giang Hãn, lớn tiếng nói:

“Không muốn không muốn… Không mời những người đó lại đây có được hay không?”

Hắn nghĩ thầm ta bất quá chỉ là ăn vụng một ít cỏ thôi mà, hoàn toàn không hề sát sinh, ông trời ơi ta đích xác là có nỗi khổ không thể nói ra mà.

Giang Hãn thấy hắn khóc thành như vậy, không thể biết hắn là đang chột dạ, còn tưởng rằng hắn bản tính thiện lương, vỗ lưng hắn cười nói:

“Hảo hảo hảo, Tiểu Dương nói không mời thì sẽ không mời, dù sao ta dương khí đủ mạnh, cho dù có yêu tinh, cũng tuyệt đối có thể trấn áp được.”

Hắn chưa nói hết, Bách Vị mặt đang đầy nước mắt cũng phải phá ra cười, nghĩ thầm ngươi muốn trấn áp loại yêu tinh nào đây, bây giờ yêu tinh đang ngồi ngay trong lòng ngươi mà ngươi còn không phát hiện được thì ngươi trấn áp cái gì đây, hắc hắc hắc, chỉ cần hòa thượng cùng đạo sĩ các không đến, ta đây không thèm sợ ai hết.