Tiền Cô không trả lời, người đáp lời thay anh là một thành viên khác trong nhóm, A Hạnh. Cô ấy có gương mặt trái xoan, đôi mắt hạnh nhân, khi cười trông vô cùng thân thiện.
"Đây là điều mà tiên tri của tổng bộ nói. Anh ấy có thể cảm nhận được những thứ mà người khác không thể. Theo anh ấy, từ trường của những người sắp chết rất yếu, dễ bị cuốn vào đây hơn."
Nghe vậy, người phụ nữ rùng mình một cái, môi run rẩy hỏi: "Vậy có phải nghĩa là... Tất cả chúng tôi... Đều không thể thoát khỏi số phận đó?"
Với gương mặt trắng bệch kia, có vẻ cô ta đã bắt đầu nhận thức được chính mình khó có khả năng thoát khỏi vận mệnh này.
A Hạnh không biết phải an ủi thế nào. Dù cô ấy có linh cảm mạnh mẽ, nhưng không có nghĩa là cô ấy có năng lực đặc biệt, bản thân cô ấy cũng chẳng thể đưa ra lời cam đoan nào.
"Đừng lo."
Một giọng nam dịu dàng vang lên từ phía sau.
Đôi môi hồng nhạt khẽ cong lên thành nụ cười.
"Họa phúc luôn song hành, biết đâu việc bị cuốn vào đây lại là một cơ hội. Nếu có thể sống sót, chưa chừng sẽ gặp được bước ngoặt thay đổi vận mệnh. Dù gì cũng có câu "Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc", đúng không?"
A Hạnh sững người. Người đàn ông trước mặt có làn da trắng nhợt, khiến bờ môi y càng trở nên đỏ hồng đầy sức sống. Y đeo một cặp kính gọng bạc, trông có vẻ nhã nhặn và trí thức, mái tóc dài vừa phải được buộc thành một chiếc đuôi ngựa nhỏ phía sau, khí chất ôn hòa, giống như một giáo viên trung học gần gũi, cũng có chút phong thái của một nghệ sĩ.
Chỉ là, khi y cười, lại có nét gì đó khó mà diễn tả.
Dù cách một lớp kính, A Hạnh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt chuyên chú của y. Cô ấy không khỏi đỏ mặt, nhỏ giọng đáp:
"Ừm... Dù sao trước đây cũng từng có người bình thường thoát ra, mà sau này cũng không nghe nói có chuyện gì xấu xảy ra cả..."
Câu nói này có lẽ chưa đủ sức thuyết phục, nhưng ít nhất cũng xem như một liều thuốc trấn an. Người phụ nữ kia dần thả lỏng, những người xung quanh nghe xong cũng thoáng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Người đàn ông đó vẫn chưa rời đi. Tiền Cô cảm giác được bờ vai y khẽ chạm vào vai mình. Anh bất giác quay đầu nhìn.
"Tôi tên Bạch Hồi, năm nay 26 tuổi."
Làn hơi ấm áp phả lên vành tai Tiền Cô.
Tiền Cô giữ vẻ mặt bình tĩnh, khẽ "Ừ" một tiếng, suy nghĩ một chút, rồi đáp lại:
"Tiền Cô, 26."
Người đàn ông tên Bạch Hồi kia thoáng ửng đỏ hai má, khóe môi mím lại như đang che giấu sự vui vẻ.
Tiền Cô nhìn y một cái, không hiểu người đàn ông này vui vẻ vì điều gì.
Vừa quay đầu, một vầng dương chiều muộn bỗng chốc bừng sáng trước mắt, tựa như bức màn che phủ bị vén lên, cũng giống như vừa bước vào một thế giới khác.
Trước mặt họ là một ngôi làng nhỏ hẻo lánh, tĩnh lặng và u ám.
Trong đám người, có kẻ mừng rỡ reo lên, lập tức chạy nhanh về phía trước, hân hoan chỉ tay:
"Ra được rồi! Chúng ta ra được rồi!"
"Mau đi hỏi xem đây là đâu!"
"Khoan đã, điện thoại của tôi vẫn không có sóng."
"Của tôi cũng vậy..."
Bầu không khí phấn khởi lập tức bị một gáo nước lạnh dội xuống, tiếng nói rộn ràng cũng dần dần tắt hẳn.
Sau khi nỗi thất vọng qua đi, bọn họ mới nhận ra điều bất thường. Bọn họ leo núi lúc bảy, tám giờ sáng, dù có lạc đường đi chăng nữa cũng không thể nào đã trôi qua hơn mười tiếng đồng hồ. Nhưng mặt trời đỏ rực phía trước lại sắp sửa lặn xuống sau núi, rõ ràng đã là hoàng hôn.
Từng làn khói bếp lơ lửng bay lên giữa không trung, những căn nhà đất lợp ngói nhuộm trong ánh chiều tà, mang theo một vẻ yên bình kỳ lạ, nhưng cũng đầy phi thực.
"Các người là ai?"
"Aaa!"
Một người phụ nữ đứng phía sau hét lên thất thanh, sắc mặt trắng bệch, lùi liên tục mấy bước.
Mọi người lập tức quay đầu lại, một ông lão tay cầm lưỡi liềm, ống quần xắn cao, ánh mắt đυ.c ngầu đang chằm chằm nhìn họ.
Làn da của ông ta khô nứt như vỏ cây già, mặt không hề có chút biểu cảm, đôi mắt sâu hoắm lộ ra vẻ tối tăm khó lường. Khi quét ánh nhìn qua bọn họ, tựa hồ còn mang theo một cảm xúc kỳ lạ không rõ tên.
"Các người từ bên ngoài đến sao?"
Giọng nói khô khốc, khàn đặc như một chiếc cưa cũ mài trên thân cây, nghe thôi cũng khiến lòng người phát run.
Người phản ứng nhanh nhất là một người đàn ông mặc áo khoác, anh ta vội rút ra một bao thuốc lá từ túi áo, cười cười bước lên trước.
"Chào cụ, bọn cháu là một nhóm leo núi chung, không may đi lạc, cứ thế mà bước tới đây."
"Leo núi?"