Chương 42: Em là đôi mắt của anh
Một buổi tối trước ngày anh xuất viện, cô lặng lẽ giúp anh kiểm tra lại đồ vật này nọ một lần, sau đó cùng anh ngồi ngẩn người.Tự nhiên lại bắt đầu cảm khái.
Cuộc sống đúng là một món quà kỳ diệu, giống như cuộc gặp gỡ giữa cô và Tả Thần An, kiểu sống chung quyết liệt đầy cãi vã như vậy bây giờ lại khiến cô không khỏi nảy sinh một cảm loại giác mất mác, trong lòng giống như bị thiếu cái gì đó.
“Không có lời nào muốn nói với tôi sao?” Anh đột nhiên hỏi.
“Có mà…” Cô hơi đảo mắt, nói cái gì bây giờ? Cô và anh lúc ở cùng nhau thường là trầm mặc không nói chuyện, cứ như hai kẻ ngớ ngẩn ngồi mãi ở đó thôi.
Nhưng mà, hình như hôm nay thật sự cần nói một vài lời.
Ngày mai tạm biệt nhau rồi, anh vẫn là Tả Tam thiếu của một gia đình hiển hách, mà cô sẽ phải tốt nghiệp rồi trở về quê nhà, từ đó hai người trời nam đất bắc.
Theo lý mà nói, anh chẳng qua là bệnh nhân của cô, sự chia tay này đáng ra là một việc vui mừng không phải sao? Đối với những người làm công việc chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân như bọn cô thì được nhìn thấy bệnh nhân của mình xuất viện rời đi chính là một việc đáng mừng nhất.
Nhưng mà, tại sao cô lại có loại cảm giác này?
Cô âm thầm thở dài, cũng không biết phải nói gì.
“Sao lại thở dài?” Anh hỏi.
Cô chống cằm, lắc đầu một cái, “Không có gì…Việc đó…Tả 18, sau khi xuất viện anh đối xử tốt với người khác một chút đi, đừng có lúc nào cũng nổi giận với ba mẹ.”
“Hả? Không phải cô ghét mẹ tôi sao?” Anh dường như rất có hứng thú với lời dặn này của cô, phải biết là từ trước đến giờ Tiêu Hàn vẫn luôn tỏ ra bất mãn với cô.
Cô vẫn lắc đầu, “Sao có thể như vậy? Bà ấy quan tâm anh, lo lắng cho anh, không phải anh không biết, sau lưng anh bà ấy phải khóc không biết bao nhiêu lần.”
Cô cũng nghe nói qua, Tả Thân An vốn là một tài năng âm nhạc có chút danh tiếng, là niềm kiêu hãnh của nhà họ Tả. Đôi mắt bị hủy, tiền đồ đột nhiên cũng bị phá hủy, làm một người mẹ sao lại không cảm thấy đau lòng? Cô tận mắt nhìn thấy Tiêu Hàn bật khóc không biết bào nhiêu lần, dù là ở hành lang, ở phòng làm việc của bác sĩ hay vườn hoa trong bệnh viện…tất cả đều là những nơi mà Tả Thần An không nghe được.
“Ừ.” Anh “ừ” một tiếng có lệ, cũng không biết là có thật sự đáp ứng không, sau đó lại hỏi một câu: “Còn gì nữa không?”
“Còn có…Thật ra thì mắt không nhìn thấy cũng chẳng có gì. Anh không cần nhụt chí. Chẳng phải cái người tên Beethoven gì gì đó tai cũng không nghe được mà còn trở thành một nhà âm nhạc nổi tiếng đấy sao? Tả 18, anh cũng có thể. Còn có JoJo nữa…Người ta…” Cô lại bắt đầu thao thao bất tuyệt một hồi.
Anh cười không biến sắc, “Cô rất thích hợp để làm chủ nhiệm ủy ban!”
Cô ngậm miệng không thèm nói thêm gì nữa. Cô có ý tốt mới nói mà.
“Tới đây!” Anh lạnh giọng ra lệnh.
“Làm gì?” Cô trừng mắt giận dỗi, cũng không tự chủ mà nhích lại gần anh.
“Vết sẹo ở đâu?”
Cô lúc này mới hiểu anh đang nói đến vết thương của mình.
Cô cúi đầu, duỗi cổ về phía trước đưa đến trước mặt anh, “Chỗ này.”
“Biết rõ là tôi không nhìn thấy mà.” Cái tính xấu của người nào đó lại bắt đầu nổi lên.
Vậy muốn cô phải làm thế nào, điều này còn có thể trách cô được sao? Rõ ràng là anh muốn xem mà. Cô nổi giận, tức giận nắm lấy tay của anh đặt lên gáy mình, “Ở chỗ này”.