Ngực Dư Dao Dao dâng lên cảm giác tê tái xen lẫn chua xót.
Cơ thể căng cứng của tiểu bánh bao dần thả lỏng, cô mới phát hiện cậu bé không mang giày, chỉ có đôi chân trần nhỏ xíu.
Trong phòng, bên cạnh giường lớn của cô, có một chiếc giường nhỏ tạm thời, trải chăn xanh có họa tiết chú vịt nhỏ dành cho trẻ em.
Khóe miệng Dư Dao Dao khẽ nhếch lên, cô vươn tay ra.
Cô muốn chạm vào đôi bàn chân nhỏ của bánh bao.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bệnh bất ngờ mở ra.
Dư Dao Dao lập tức rụt tay lại.
Tiểu bánh bao đang nằm nhẹ nhàng trên bụng cô cũng giật mình như một chú mèo nhỏ bị hoảng sợ. Cậu bé nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa.
Ngoài cửa, Thẩm Nghị Sùng với bộ âu phục chỉnh tề và áo khoác dài màu đen, bước vào với vẻ mệt mỏi phong trần. Anh hơi nheo mắt lại, tỏ vẻ không hài lòng.
"Tɧẩʍ ɖυệ, về giường của con ngủ đi. Ngày mai con còn phải đến trường mẫu giáo."
Giọng nói của Thẩm Nghị Sùng trầm thấp, nhưng rõ ràng đủ để bánh bao nghe thấy.
Tiểu bánh bao hoảng hốt quay lại nhìn Dư Dao Dao một cái, sau đó không hài lòng trừng mắt nhìn ba mình.
Vẻ mặt như thể bị cướp mất thứ yêu quý!
"Tɧẩʍ ɖυệ, đừng để ba phải nói lần thứ hai."
"Con là một người đàn ông, chẳng phải đã hứa chỉ nhìn mẹ một lúc rồi đi ngủ sao?"
"Vậy bây giờ con đang làm gì?"
Ngay câu thứ hai, tiểu bánh bao đã lật đật leo xuống giường, bướng bỉnh đứng dưới đất.
Nhưng ngay lập tức, cậu bé quay người một góc mười lăm độ, dùng mông đối diện ba mình.
Cậu đứng cô đơn ở đó, đôi mắt đen láy tràn đầy sự ấm ức, xen lẫn chút giận dỗi và xấu hổ.
Rõ ràng, nếu không phải do ba vào, cậu còn có thể nằm trong lòng mẹ thêm chút nữa ~
Vòng tay của mẹ mềm mại, không giống với ba chút nào!
Nhưng bây giờ ba đã làm phiền.
Ba vừa vào đã nói chuyện, lập tức sẽ làm mẹ tỉnh giấc.
Mẹ tỉnh rồi, cậu không thể tiếp tục nằm trong lòng mẹ nữa!
Cậu chu môi, vẻ mặt ấm ức.
Thẩm Nghị Sùng thở dài một tiếng, bước đến trước mặt con trai.
"Qua đây với ba, để mẹ nghỉ ngơi."
Thẩm Nghị Sùng vừa nói vừa bế cậu bé lên, dùng khăn nhỏ lau sạch khuôn mặt tròn hồng hồng đầy nước mắt của con trai.
Nhưng tiểu bánh bao lại vùng vẫy không chịu, khi bị đặt vào chiếc chăn nhỏ của mình, vẫn không ngừng phản đối, đá tung cả chăn lên. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Dư Dao Dao, không chớp lấy một cái.
Ánh mắt lưu luyến đó, khiến người ta suýt tưởng như cậu nhóc và mẹ đang cách xa nghìn trùng, không chung một phòng bệnh.
Thẩm Nghị Sùng không khỏi nhíu mày, ngồi xổm xuống trước mặt con trai.
"Tɧẩʍ ɖυệ, ba và mẹ có chút vấn đề. Sau này có lẽ không thể sống cùng nhau được nữa."
Dư Dao Dao vốn đang giả vờ ngủ, luôn dựng tai để nghe lén, nheo mắt quan sát.
Nhưng nghe đến đây, cô không giả vờ nổi nữa, định ngồi bật dậy, nhưng lại bị câu tiếp theo của Thẩm Nghị Sùng làm cho sững sờ.
"Ba không muốn lừa con. Con đã lớn, cũng biết tự xem tin tức rồi."
Dư Dao Dao kinh ngạc, liếc nhìn chiếc giường nhỏ, quả nhiên thấy một chiếc máy tính bảng nhỏ nghiêng nghiêng. Ngay sau đó, nó được tiểu bánh bao ôm chặt trong tay.
Thẩm Nghị Sùng xoay lưng về phía cô, ngồi xổm.
"Con cũng thấy rồi, đúng không? Ba và mẹ ở bên nhau, cả hai đều không vui vẻ."
Cái đầu nhỏ của bánh bao lập tức cúi thấp, chỉ còn lại hàng mi dài tự nhiên rung rung.
"Tɧẩʍ ɖυệ, sau này ở với ba, hãy để mẹ tự do."
"Con cũng muốn mẹ vui vẻ, đúng không?"
Tiểu bánh bao nấc lên một tiếng, bờ vai gầy run rẩy mãi, cố gắng không khóc thành tiếng. Một lúc lâu sau, cậu mới rất không tình nguyện, nhưng vẫn đau lòng gật đầu.
Dư Dao Dao đang lén nhìn, đôi mắt cay cay, không nhịn được nữa, há miệng, yếu ớt giơ tay lên từ trong chăn.
"Đợi đã... Em bây giờ rất vui mà!"