Nếu không phải giọng nói và gương mặt này không thay đổi, anh đã tưởng người phụ nữ này bị ai đó giả mạo.
Hai năm trước, chỉ cần anh tiến lại gần một chút, cô đã né tránh đủ kiểu, ánh mắt hoảng loạn.
"Buông tay!"
Sắc mặt anh đen kịt.
"Lần trước tôi đã nói rồi, ngoài khoản sinh hoạt phí cố định hàng tháng, những khoản khác cô đừng mong lấy thêm nữa!"
"Muốn lấy tiền của tôi để giúp đỡ gã đàn ông khác..."
Giọng anh lạnh lẽo đến mức khiến người ta như rơi xuống hố băng.
Trong chớp mắt, tiếng mưa gió bên ngoài cửa sổ như muốn thổi bay cả cành cây.
"Năm triệu tôi sẽ không cho, một xu cô cũng đừng hòng có!"
Dư Dao Dao ngẩn người.
Trong truyện hình như có nhắc tới, nam chính phát hiện nguyên chủ lấy tiền đem đi giúp ảnh đế quay phim, khiến đầu anh "xanh mượt" hẳn lên!
Tuy nhiên, đây lại là oan uổng cho nguyên chủ!
Cô luôn nghĩ số tiền mình lấy chỉ dùng để đóng học phí cho em gái, đầu tư cho công ty của cha, để gia đình mình sống tốt hơn.
Cô hoàn toàn không biết, Dư Tâm Khiết đã giấu diếm cô, làm giả chứng cứ cô nɠɵạı ŧìиɧ, còn mượn tiền của cô để tiếp cận ảnh đế, một mũi tên trúng hai đích!
"Mặc quần áo vào!"
Thẩm Nghị Sùng vừa dứt lời liền không kiên nhẫn rút tay lại, cứ như chạm vào cô một chút thôi cũng khiến anh cảm thấy bẩn thỉu vô cùng.
Anh quay người bước đi, sập mạnh cánh cửa phòng.
Dư Dao Dao không khỏi thở dài một hơi.
Khởi đầu này thật quá khó khăn.
Cô xuyên không đến đúng thời điểm này, muốn giành lại trái tim người chồng "kim cương", quả thực là nhiệm vụ khó như lên trời.
Đang lúc bối rối, điện thoại đặt trên tủ đầu giường của cô liên tục rung lên, hiển thị vài tin nhắn mới.
"Chị, chị thế nào rồi?"
"Nhận được tin nhắn thì trả lời em đi?..."
Dư Dao Dao nheo mắt.
Đây là ám hiệu mà Dư Tâm Khiết đã thống nhất trước đó với nguyên chủ.
Cô ta nhắn tin đến, nghĩa là bức thư tình đã được gửi đi.
Nhưng thực chất, đây chỉ là để lừa nguyên chủ, thử xem cô đã uống thuốc chưa, có còn tỉnh táo không.
Nếu cô không trả lời tin nhắn, sau mười phút, cô em gái này sẽ bán tin tức cô tự sát cùng bức thư tình cho giới truyền thông.
Chỉ cần cô xuất hiện ở bệnh viện, ngay lập tức sẽ bị phóng viên bao vây.
Dư Dao Dao khẽ nhếch môi cười.
Vậy không bằng cô cũng thuận nước đẩy thuyền luôn!
Thẩm Nghị Sùng vừa đi đến chỗ cầu thang, không lâu sau đã nhạy bén nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ từ phía sau.
Anh quay đầu lại, liền thấy Dư Dao Dao yếu ớt đứng ở cửa phòng.
Cô mặc một chiếc váy ngủ lụa trắng, bên ngoài khoác chiếc áo len dài mỏng màu hồng đậm. Đôi chân trắng trẻo nhưng có phần đầy đặn của cô xỏ trong đôi dép lông thỏ màu xám.
Cô dùng hai tay ôm chặt lấy áo khoác, làm nổi bật vòng eo thon gọn, mái tóc dài buông xõa như những sợi tảo biển mượt mà. Dù khuôn mặt lúc này hơi tái nhợt, nhưng đôi mắt long lanh của cô vẫn ánh lên ánh sáng nhè nhẹ.
"Còn chuyện gì nữa?"
Thẩm Nghị Sùng quét mắt nhìn từ đầu đến chân dáng vẻ hiện tại của cô, nhíu mày khó chịu.
Khí lạnh từ anh tỏa ra khiến Dư Dao Dao không khỏi rùng mình.
Cảm giác như gặp phải một con chim ưng mạnh mẽ trong tự nhiên, chỉ cần một cú tát cũng có thể đè bẹp cô xuống đất, mổ mạnh vào cổ cô!
Nhưng ngay giây sau, cô cắn nhẹ đầu lưỡi mình, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, rồi phát ra một tiếng rên đau đớn, cả người ngã nhào vào lòng anh!
"Đưa em đến bệnh viện, bảo phóng viên... bảo phóng viên chụp em thật đẹp vào!"
"Nhất định... phải... chụp đẹp... một chút...!"
Thẩm Nghị Sùng: ...
*
Khi Dư Dao Dao "tỉnh lại" lần nữa, cô đã ở trong bệnh viện.
Cơ thể này đã yếu từ khi cô xuyên vào, lại còn va đập vào đầu.
Sau đó "ngất xỉu", phần lớn cũng là thật.
Chỉ là, khi tỉnh lại, nhìn thấy căn phòng bệnh rộng rãi dành cho một người, nhưng không có ai ở cạnh, cô không khỏi cười khổ.
Nguyên chủ thực sự đã làm mất hết tình cảm vợ chồng, theo lý mà nói, dù không có tình cảm, thì cơ thể này cũng đã sinh con trai cho Thẩm Nghị Sùng, lẽ ra anh nên nể mặt đứa trẻ mà ở bên cô tại phòng bệnh chứ?