“Những gì cô đã mất, không thể có được, tôi sẽ giúp cô giành lại!”
Cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài đến tận eo, sau đó nằm xuống chiếc giường mềm mại.
Theo tình tiết, cô uống thuốc không bao lâu, nam chính sẽ về nhà, đưa cô đến bệnh viện và sau khi cô tỉnh lại, anh ta sẽ đề nghị ly hôn.
Cô nhất định phải ngăn chặn tất cả điều này!
…
Hai mươi phút sau, bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân trầm ổn nhưng gấp gáp.
Thẩm Nghị Sùng điều chỉnh hơi thở, rồi mới dùng sức đẩy cửa phòng ra.
Bước chân vội vã của anh mang theo cả một cơn gió.
Tuy đã có dự liệu trước, nhưng khi bước đến bên giường, gương mặt lạnh lùng của anh vẫn bất giác co rút lại.
Người phụ nữ thường hay khóc lóc, ồn ào kia, lúc này mặc một chiếc váy trắng, sắc mặt nhợt nhạt, nằm yên lặng trên giường.
Tấm chăn màu nâu sẫm hơi lộn xộn, chỉ phủ một phần nhỏ cơ thể trắng nõn của cô, để lộ đôi chân thon dài, mềm mại như ngọc...
Mái tóc đen xoăn dài rủ xuống đến eo cô, làm nổi bật gương mặt trắng bệch gần như trong suốt.
Trên tủ đầu giường và trong thùng rác, mấy lọ thuốc ngủ bị hất đổ trở nên chói mắt.
“Dư Dao Dao!” Anh kêu lên một tiếng.
Thân thể xà tinh của Dư Dao Dao lập tức run lên.
Bản tính của loài rắn vốn dĩ rất nhạy cảm.
Dòng máu đã ngủ yên cả trăm năm của cô, giờ đây bị giọng nói tràn đầy sức hút của giống đực kia làm cho bồn chồn.
Đây chính là nam chính kim cương trong sách sao?
Cô rên khẽ một tiếng, nhíu mày, cố gắng áp chế dòng máu đang dâng trào.
Đôi mắt vẫn nhắm chặt, hàng mi run rẩy, mang theo chút đau đớn, nhưng vẫn cố gắng nói ra câu thoại của nữ chính trong tiểu thuyết tổng tài.
"Chồng ơi, đừng đi…"
Như thể đang gặp ác mộng, cô thì thầm một cách yếu ớt.
Yêu giới không cho phép cô yêu đương bừa bãi, cấm cô hẹn hò.
Nghĩ đến cuộc đời độc thân gần hai trăm năm cay đắng, khóe mắt cô bất giác rỉ ra một giọt nước mắt thương tâm, lặng lẽ lăn xuống.
Thẩm Nghị Sùng cau mày, như thể lần đầu tiên nhận ra người phụ nữ này.
Cô nằm yên lặng trên giường, lại nói rằng không muốn rời xa anh, hơn nữa còn âm thầm rơi lệ.
"Dư Dao Dao!"
Anh lay bờ vai gầy yếu của cô, một tay bấm số 120.
Nhưng lại nghe một tiếng rên khẽ, xà tinh Dư Dao Dao như từ từ tỉnh lại, mở đôi mắt ngấn nước, nheo nheo nhìn rồi mới thấy rõ người đàn ông cao lớn, tuấn tú đứng ở đầu giường.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đứng thẳng tắp, dù cà vạt có hơi lệch, ngay cả tóc mái trên trán cũng rối tung, nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ đẹp trai.
Lúc này, trong đôi mắt đen nhánh của anh còn mang theo một ngọn lửa.
Chậc, người đẹp trai thế này, làm con mồi đầu tiên của cô khi làm người, quả thật không tệ!
"Chồng à!"
Theo phong cách nữ chính trong tiểu thuyết tổng tài, cô như một chú chim non bị hoảng sợ, lập tức lao vào lòng anh, ôm chặt lấy l*иg ngực chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi của anh.
Toàn thân run rẩy…
Thẩm Nghị Sùng lập tức cứng đờ.
Dư Dao Dao cố gắng nói ra một câu thoại kinh điển của nữ chính.
“Hức hức hức, em vừa mơ thấy mình chết, không thể gặp lại anh nữa… Trái tim em như bị dao cắt từng nhát… đau đến mức không thở nổi, lúc đó em mới nhận ra, thì ra anh quan trọng với em đến vậy!”
Thẩm Nghị Sùng theo bản năng muốn gỡ tay cô ra, nhưng nghe xong câu nói này, động tác của anh như bị đông cứng giữa không trung.
“Không phải cô nói hôm nay muốn tôi đưa năm triệu, nếu không thì sẽ tự tử sao?”
Anh cầm lọ thuốc ngủ trên đầu giường lên, nheo mắt.
Chưa mở nắp.
Dư Dao Dao khóc thút thít hai tiếng, “Em lừa anh đấy, chồng à, em đâu có ngốc như vậy?”
Thẩm Nghị Sùng cau mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào biểu cảm của cô.
Dư Dao Dao thấy anh không tin tưởng, liền rặn thêm hai giọt nước mắt.
“Trên mạng nói rằng, vợ chồng nhiều năm nên thường xuyên tạo bất ngờ cho nhau.”
“Chồng à, anh biết mà, em ngốc lắm, không nghĩ ra được, chỉ có thể lên mạng tìm kiếm, hỏi ý kiến em gái em.”
“Là em gái gợi ý cho em đấy, nhưng hình như anh không… bất ngờ lắm?”
Dư Dao Dao đáng thương kéo lấy vạt áo của anh, cúi đầu.
Hừ!
Cứ để Dư Tâm Khiết kia, đi đời nhà ma đi!