Chương 6
Đại điện Mao sơnĐệ tử Mao sơn đã tập hợp đầy đủ dàn thành 2 hàng dọc đứng 2 bên. Phía trên bảo tọa được dát bằng vàng là Thanh Hư đạo trưởng cao cao tại thượng đang ngự. Ông quét tầm nhìn qua 2 tiểu cô nương đang đứng dưới đại điện. Tầm mắt lướt qua Hoa Thiên Cốt rồi dừng lại ở trên người Hoa Vân. Âm thầm đánh giá người trước mặt.
Cùng lúc đó, Hoa Vân cũng đánh giá vị Thanh Hư đạo trưởng nào đó. Con người Thanh Hư này rất khác những gì mà Hoa Vân đã đọc trong cuốn tiểu thuyết. Có lẽ, trong nguyên tác ông vừa ra sân thì đã chết nên không miêu tả kĩ tính cách của ông.
Thanh Hư đạo trưởng này tính tình cứ như hài tử mãi không chịu lớn, đặc biệt cái tính ham tiền không bao giờ chịu bỏ. ( Cái này giống với Hoa Vân nhà ta rồi. Hoa Vân mà nhận số 1 thì Thanh Hư đạo trưởng chính là số 2).
Hai nhân vật chính của chúng ta đều im lặng quan sát lẫn nhau. Mặt ngoài thì vậy nhưng bên trong lại phát ra uy áp về phía đối phương, khiến đối phương khuất phục. Xung quanh không ai dám lên tiếng vì cảm nhận khí tức mãnh liệt tỏa ra từ 2 người, khiến không rét mà run.
Cuối cùng bên thua lại là Thanh Hư đạo trưởng. Không phải ông không tài giỏi mà bởi vì ông sợ nếu còn tiếp tục thì những đệ tử có tu vi thấp sẽ bị chèn ép đến ngất đi. Thanh Hư đạo trưởng đột ngột thu liễm khí tức lại, Hoa Vân cũng nhận ra nên cũng nhanh chóng thu về.
Tất cả những ai có mặt trong đại điện đều cảm thấy như được giải thoát. Bấy giờ mới dám thở phào nhẹ nhõm. Thật là bức chết người mà.
Thanh Hư đạo trưởng hướng ánh mắt đến phía Hoa Vân lên tiếng hỏi:
- Các ngươi vì sao lại muốn bái ta làm sư phụ?
Hoa Vân nhún vai tỏ vẻ không phải hướng Thanh Hư trả lời:
- Không phải ta mà là nàng ấy.
Nói rồi nàng chỉ tay về phía Hoa Thiên Cốt, khẽ quýnh nhẹ vào tay nàng( HTC) ý bảo nàng nói:
Hoa Thiên Cốt cũng phối hợp trả lời:
- A….um… Con..con tên là Hoa Thiên Cốt, từ nhỏ mệnh cách kì lạ, trên người luôn tỏa ra mùi dẫn dụ yêu ma. Cha con trước khi mất có dặn con rằng lên Mao sơn tìm người. Người sẽ giúp con.
Hoa Thiên Cốt đưa ánh mắt tròn xoe óng ánh nước rụt rè lên nhìn Thanh Hư đạo trưởng.
Thanh Hư dời tầm mắt sang Thiên Cốt, khóe môi co rút. Lão đáng sợ vậy sao. Lão nhớ là lão chưa làm gì hết mà.
- Ân, ta nhớ rồi. Ngươi là đứa bé khi xưa ta đã đặt tên. Ngươi muốn nhận ta làm sư phụ cũng không sao. Chỉ có điều…….
- Chỉ có điều gì ạ?
Hoa Thiên Cốt gấp gáp hỏi. Nàng nghe có người có thể giúp nàng thoát khỏi bọn yêu ma kia khiến tâm hồn bé nhỏ của nàng kích động. Mấy năm qua, nàng chưa bao giờ sống yên, nàng từ rất lâu đã muốn trở lại bình thường. Nàng muốn có bạn bè, muốn được vui chơi, sống hạnh phúc như bao đứa trẻ khác. Tuổi nàng còn quá nhỏ để quản những chuyện yêu ma thần tiên đó rồi. Trong ánh mắt bé nhỏ đó ánh lên khát vọng được sống bình yên. Nó khiến ai nhìn vào đều cũng đau xót cho nàng.
- Chỉ có điều ta không dám nhận ngươi làm đồ đệ.
Câu nói ấy như dập tắt mọi hi vọng của nàng. Tại sao không ai chịu giúp nàng hết vậy. Nàng đã gây lỗi lầm gì chứ. Tại sao có người lại luôn nhận được những thứ tốt đẹp nhưng đeo bám theo nàng lại là những nỗi bất hạnh. Nàng không cam tâm, không cam tâm.
Từ trong đôi mắt ấy toát ra sự thất vọng, cùng căm phẫn nhưng lại nhanh chóng mất đi không 1 ai có thể nhận ra.
Hoa Vân nhìn những giọt nước mắt từ từ rơi trên khóe mắt của Hoa Thiên Cốt mà cảm thấy đau lòng. Nhẹ nhàng ôm tiểu Cốt vào lòng an ủi.
Nàng bực tức quay qua Thanh Hư đạo trưởng:
- Thanh Hư đạo trưởng ông nói vậy là sao? Tại sao lại không thể nhận Hoa Thiên Cốt làm đồ đệ chứ. Ông rốt cục là đang giở trò gì.
Thanh Hư vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, từ tốn trả lời Hoa Vân:
- Chẳng phải ta đã nói quá rõ rồi sao. Ta không thể nhận Hoa Thiên Cốt làm đệ tử. Ta chắc ngươi cũng biết lý do mà. Ta không đủ khả năng nhận nàng ta làm đồ đệ. Nếu nhận thì sẽ dẫn đến hậu quả diệt môn, ta đây thật sự không gánh nổi tội danh khi sư diệt tổ này đâu.
- Ông…ông…..
- Vậy không còn cách nào sao?
Hoa Vân vừa dỗ dành Hoa Thiên Cốt vừa dùng ánh mắt tóe lửa nhìn Thanh Hư đạo trưởng.
- Không phải là hết cách. Ta biết 1 người có thể giúp được Hoa Thiên Cốt.
- Là ai?
- Trường Lưu Thượng tiên Bạch Tử Họa.
- Bạch Tử Họa!?
Đúng rồi sao nàng có thể quên nam chính đại danh đỉnh đỉnh Bạch Tử Họa được chứ. Thiệt là quá sơ suất mà.
Hoa Thiên Cốt nghe thấy có người có khả năng giúp mình thì vùng dậy từ trong lòng Hoa Vân, khiến Hoa Vân có chút lảo đảo có chút đứng không vững.
Hoa Thiên Cốt vui mừng, không kiềm chế được cảm xúc:
- Thật không, thật sự là có người có thể giúp được con sao?
Thanh Hư đạo trưởng gật nhẹ đầu.
- Ân, ngươi bây giờ nên đi gặp hắn thì hơn. Có lẽ hắn giờ đang ở hội bàn đào rồi không chừng. Đến núi Côn Luân mà tìm hắn.
- Thật sao, vậy thì chúng ta nhanh chân đi thôi Vân nhi.
Hoa Thiên Cốt vui mừng quay sang bảo với Hoa Vân.
- Ân, vậy thì đi thôi.
Hoa Vân mỉm cười dịu dàng nhìn Hoa Thiên Cốt đang vui sướиɠ cười đến nổi sắp không ngậm miệng lại được nữa rồi.
Thiên Cốt cuối đầu từ giã Thanh Hư đạo trưởng rồi nắm tay Hoa Vân kéo đi.
Thanh Hư nhìn theo bóng lưng Hoa Vân như suy ngẫm điều gì đó rồi phất tay áo biến mất.