Chương 14
- Ngươi….ngươi là ai? Ta có quen ngươi sao?Hoa Vân vẫn còn ngu ngơ sau câu nói của người nam nhân đó.
Xuất hiện trước mặt nàng một người nam nhân có dung mạo thật yêu nghiệt, mắt hẹp dài màu xám khói như muốn xoáy sâu nàng vào trong, môi mỏng cuốn hút mê người, khoát trên người trường bào màu xanh. Từ người nam nhân tỏa ra một cổ hương thơm tươi mát khiến người khác muốn lại gần.
Hoa Vân như bị trầm mê trong dung mạo của nam nhân đối diện. Chưa để nàng kịp tiêu hóa hết mọi thứ thì nàng đã rơi vào vòng tay ấm áp của người nào đó.
Ánh mắt người nam nhân tràn thêm vài phần sủng nịnh, miệng như có như không nở nụ cười, vòng tay như chặt thêm vài phần, vươn tay xoa đầu Hoa Vân
- Người người đều gọi là ta Sênh Tiêu Mặc a.
- Sênh Tiêu Mặc?
Không phải chứ? Sao số nàng xui vậy chứ, gặp ai không gặp lại gặp ngay tên hồ ly gian xảo này.
- Ân
Sênh Tiêu Mặc gật đầu làm mái tóc hắn rớt xuống khỏi vai, như cố ý lướt qua chóp mũi của Hoa Vân. Một mùi hương rất nhẹ rất nhạt nhưng lại khiến người ngửi qua 1 lần là không bao giờ quên được. Hoa Vân tham lam hít thêm 1 ít. Nàng không nhận ra hành động vô tình của mình đã khiến cho người nào đó tâm tình nhảy dựng lên.
Nàng thích mùi hương trên người hắn
- Nàng thật không ngoan nha. Đánh cắp thứ quan trọng nhất của ta mà không chịu trách nhiệm a. Nàng ruồng bỏ ta.
Hoa Vân kì dị nhìn người nam nhân trước mặt, hắn ta phải chăng đã chạm mạch ở đâu hay không? Có cần đưa hắn đi tìm thầy thuốc để chữa bệnh.
À mà khoan, hình như hắn đang….ôm mình. Hoa Vân cảm thấy ngượng vô cùng, nàng cũng là nữ nhân a, 1 nữ nhân bị nam nhân ôm có vẻ không hay cho lắm. Nàng cố gắng tránh thoát ra khỏi cái ôm của hắn nhưng mãi không được, hễ động đậy là hắn tăng thêm lực đạo cánh tay như muốn giam cầm nàng trong vòng tay đó mãi mãi, dù gì cơ thể bây giờ của nàng cũng chỉ là 1 tiểu oa nhi 12 tuổi thôi làm sao có thể chống lại 1 tên nam nhân cao to chứ. Hoa Vân cảm thấy không làm gì được nên không thèm chống cự nữa để mặt hắn ôm.
- Ngươi mau thả ta ra, ta và ngươi chưa bao giờ gặp mặt thì sao ta có thể đánh cắp gì của ngươi chứ.
- Tim ta đó… Tiểu miêu nhi, nàng đánh cắp trái tim của ta rồi mà nàng không chịu trách nhiệm sao.
Sênh Tiêu Mặc vô sĩ trả lời, cũng không quên ăn chút đậu hũ của nàng
Trong lúc vô tình Sênh Tiêu Mặc thả lỏng tay, Hoa Vân nhanh chóng tranh thủ thời cơ thoát khỏi vòng tay của hắn.
Cảm thấy vòng tay trống rỗng, Sênh Tiêu Mặc cảm thấy có 1 chút mất mát. Trong lòng dâng lên khó chịu.
Tiêu miêu nhi của hắn đúng thật là không ngoan mà, cần phải dạy dỗ lại nha.
Hoa Vân thoát khỏi Sênh Tiêu Mặc, nàng đứng đối diện mặt lạnh nhìn hắn.
Nàng cảm thấy không an toàn khi đứng gần hắn. Ai nàng cũng có thể đối phó được nhưng với tên Sênh Tiêu Mặc này có lẽ là ngoại lệ. Con người hắn âm hiểm, xảo quyệt còn hơn cả hồ ly, 1 khi đã đắc tội với hắn thì kẻ đó thê thảm rồi, chết không được toàn thây. Nguy hiểm nhất là người bị hắn tính kế còn không phát hiện được, có khi chết mà không hiểu vì sao mình chết. Nguy hiểm đúng là nguy hiểm. Nàng nên tránh con người này càng xa càng tốt, nàng không muốn một mai thức dậy cơ thể nàng bị ngũ mã phanh thay đâu. Mới nghĩ thôi mà đã lạnh cả người rồi.(t/g:trí tưởng tượng phong phú nhỉ. HV:*hất tóc* kệ ta)
- Sênh Tiêu Mặc…..
- Kêu Mặc
Sênh Tiêu Mặc không hài lòng lên tiếng.
- Sênh Tiêu…….
Hoa Vân chưa kịp nói hết câu thì lại bị Sênh Tiêu Mặc trừng mắt nhắc nhở “Nàng dám nói lại lần nữa, xem ta có xử nàng hay không”
- Ừ thì Mặc
- Ân
Sênh Tiêu Mặc mỉm cười hài lòng, phẩy phẩy cây quạt trên tay
Hoa Vân nuốt nước bọt. Hắn đúng là nguy hiểm mà. Nhưng sự sợ hãi đó chẳng duy trì được bao lâu, lại nghĩ đến việc hắn tự nhiên đòi nàng chịu trách nhiệm là thấy tức, Hoa Vân hai tay chống hông, mặt đỏ vì tức giận, chu mỏ lên phản bác.
- Mạc, ta nói lại một lần nữa, thứ nhất ta với người không quen không biết, ta cũng không đánh cắp tim ngươi, nếu ta lấy nó thì bây giờ ngươi không sống mà đứng trước mặt ta. Thứ hai, ta KHÔNG BAO GIỜ chịu trách nhiệm với ngươi. Ngươi đã hiểu chưa?
Hoa Vân hùng hổ tuyên bố, đồng thời đặc biệt nhấn mạnh ba chữ KHÔNG BAO GIỜ.
- Đã hiểu. Ta cũng nhắc lại cho nàng nhớ, thứ nhất ta đã gặp nàng rồi và nàng đánh cắp trái tim ta cũng là sự thật. Thứ hai, nàng không muốn chịu trách nhiệm, đó là chuyện của nàng chỉ là ta đã quyết rồi, ta sẽ theo nàng suốt đời, vì thế nàng nên chấp nhận đi thôi.
Sênh Tiêu Mặc tay phe phẩy cái quạt, gương mặt thối không chịu nổi, nói đó như là 1 điều hiển nhiên.
- Ngươi….thật quá vô liêm sĩ mà. Ngươi còn có phải là chính nhân quân tử hay không hả.
- Chính nhân quân tử thì có thể lấy được thê tử sao?
Sênh Tiêu Mặc vẫn giữ vẻ nhởn nhơ như trước.
- Hừ…Ngươi muốn làm gì thì làm ta không quản ngươi nữa.
Hoa vân tức đến sắp không chịu nổi rồi. Nếu nàng không ngại đây là địa phận của Trường Lưu, Thiên Cốt lại là học trò ở đây còn phải nhận tên Bạch Tử Họa mặt lạnh kia làm sư thì nàng đã đánh cho cái tên trước mặt một trận rồi. Hừ….đúng là tức quá mà, nhưng nàng phải nhịn, phải nhịn. Vì Cốt Đầu nàng phải nhịn.
Nói rồi Hoa Vân không thèm nhìn Sênh Tiêu Mặc thêm một lần nào nữa trực tiếp quay người rời khỏi. Nếu nàng còn ở đây thêm 1 khắc thì nàng không nhịn được mà đánh chết hắn. Phải biết sự nhẫn nhịn của con người có hạn. Và nàng cũng vậy.
Sau lần này nàng phải luyện cho mình cái tính bình tĩnh trước mọi tình huống mới được. Cứ như vậy thì sẽ hỏng chuyện mất.
Trong mắt Sênh Tiêu Mặc tràn ngập hứng thú cùng sủng nịnh. Hắn không nghĩ tiểu miêu con lại có thể sập bẫy một cách dễ dàng như vậy.
Đúng tất cả mọi chuyện nãy giờ chỉ là 1 cái bẫy mà hắn bày ra để tiểu miêu con chấp nhận sự xuất hiện của hắn bên cạnh nàng mà thôi.
Từ khi lần gặp nàng đầu tiên ở chân núi Côn Luân, hắn đã tương tư nàng mất rồi. Hình bóng của nàng không bao giờ phai nhòa trong mắt hắn. Nàng không giống với những nữ nhân khác. Nàng tinh nghịch nhưng cũng rất thông minh, nàng mạnh mẽ nhưng cũng yếu đuối, nàng ngoài mặt luôn tươi cười nhưng bên trong lại rất cô đơn. Trong nàng luôn có cái gì đó vô cùng sâu thẩm mà không ai có thể nắm bắt được, kể cả hắn. Từ nàng luôn tỏa ra hởi thở tươi mát khiến người ta muốn đến gần, muốn chở che bảo vệ. Nhưng hắn biết, nàng không cần sự chở che đó, nàng rất mạnh, nàng có thể tự giải quyết mọi thứ, đối mặt với mọi nguy hiểm bằng sự mạnh mẽ của nàng.
Khi nghe tin có hai vị cô nương được nhị sư huynh đưa về, trong đó có 1 người vô cùng đẹp, đẹp như tiên nữ giáng trần. Lúc ấy hắn đã biết người đó chính là nàng, người mà hắn luôn muốn thấy dù chỉ là mơ. Có ai biết, hắn vui mừng đến mức nào. Hắn bỏ mọi việc đang làm dở dang, ngay lập tức chạy đến chỗ nàng.
Nhưng có ai hay rằng hắn lại nhìn thấy nhị sư huynh của hắn đang ôm tiểu miêu nhi bay về phía Tuyệt Tình điện. Hắn ngạc nhiên vô cùng, dù chỉ là chớp nhoáng nhưng hắn chắc chắn rằng mình tuyệt đối không lầm, ánh mắt sư huynh nhìn tiểu miêu nhi thật khác, nó chứa đựng sự si mê. Hắn không phải người ngốc đương nhiên hiểu rõ nhị sư huynh là đã thích tiểu miêu nhi của hắn. Cảm giác đồ của mình bị người khác cướp thật khó chịu mà. Hắn tuyệt đối không để cho nhị sư huynh cướp tiểu miêu nhi đi đâu. Không bao giờ có thể.
Một tia sát ý lộ trong mắt hắn. Hắn biết mình đã động sát tâm. Người tu đạo nếu động sát tâm sẽ bị đày vào Man Hoang, nhưng vì tiểu miêu nhi hắn bất chấp tất cả.
Đến khi sáng nay, hắn vô tình gặp nàng ở rừng trúc, tim hắn lại nhảy rộn cả lên, có lẽ ông trời đã nghe được lời ước mong của hắn cho hắn gặp lại tiểu miêu nhi. Nhìn vẻ mặt ngây ngô của nàng hắn không kiềm lòng được ôm nàng vào lòng để thỏa niềm nhớ nhung. Rồi lại thấy vẻ mặt suy tư của nàng làm hắn không nhịn được mà muốn trêu chọc. Quả nhiên, ngay cả khi nàng nổi giận cũng thật đáng yêu. Hắn đúng là quá yêu nàng rồi. Hắn chấp nhận làm tất cả vì nàng.