Hôm đó nhìn chung Thẩm Nặc Nhất rất hào phóng, sau đó qua lại đôi bên cũng trở nên quen thuộc. Cứ thế mà trải qua cả một thời niên thiếu.
Cảm giác khi bất chợt gặp lại nữ thần thời niên thiếu là như thế nào?
Trương Thần thậm chí đã nghĩ ra tên cho con rồi.
Hơ, chỉ đùa thôi.
Bản thân năm đó đúng là đã từng thích Thẩm Nặc Nhất, nhưng cũng có tự lượng sức mình.
Hắn ta chơi bóng rổ có hơn được anh chàng đội tuyển có biệt danh "Trương Học Hữu" không? Hắn ta biểu diễn văn nghệ đàn dương cầm có được sự trôi chảy, tao nhã như "hoàng tử dương cầm" của lớp bảy không? Hắn ta làm bài thi vật lý có nhanh hơn anh chàng sau này thi đậu vào Hàng Đại làm tiến sĩ đứng sau lưng cô không?
Đúng vậy, đều không bằng.
Những người này đều trở thành bia đỡ đạn, có người như một quả bóng thẳng đập vào tường vỡ tan tành, có người sau khi bị từ chối trở thành bóng hình "gió thổi hiu hiu bên sông Dịch Thủy lạnh lẽo" mà nhiều người nhớ mãi nhiều năm sau.
Có người lên đại học vẫn gửi thư tình, mãi ôm mối tình đơn phương.
Nhưng những người đó đều không phải là Trương Thần.
Trương Thần lại đi theo con đường oan gia, điều này có chút giống như kiểu tâm tính trẻ con có phần buồn cười, tôi muốn tiếp cận em, nhưng tôi không thể thể hiện như những kẻ tầm thường khác, tôi cứ phải chọc tức em, để bản thân mình nổi bật.
Nhớ hồi lên cấp ba, nhìn thấy tên mình và cô cùng lớp trên bảng thông báo, trằn trọc cả đêm không ngủ được, từng có lúc nghĩ rằng cơ hội của mình đã đến.
Mối quan hệ giữa họ ban đầu vẫn rất bình thường, nhưng không biết từ lúc nào, đột nhiên trở nên lạnh nhạt. Thậm chí đến khi tốt nghiệp cấp ba, cả hai còn không ký tên vào sổ lưu bút của nhau, cứ thế biến mất khỏi cuộc đời của nhau.
Trương Thần vẫn không rõ nguyên nhân, có lẽ vấn đề nằm ở chỗ "con đường" vụng về này, đúng là như vậy, bữa tiệc sinh nhật hôm trước của người ta, hắn còn quậy phá.
Có đôi khi chọc ghẹo cô, cô vẫn bao dung, cười ra nước mắt, giọng nói trong trẻo cất lên, "Trương Thần, cậu vẫn chưa lớn à!"
Thẩm Nặc Nhất đại khái liền đem hắn quy nạp vào "bằng hữu chưa lớn" một loại đi, ngẫu nhiên không sao, nhưng nếu vẫn luôn như vậy, có lẽ khoảnh khắc nào đó, liền chạm phải điểm mấu chốt của đối phương, dẫn đến không qua lại nữa.
Hơ, tưởng là đường vòng cứu nước cua gái. Buồn cười không buồn cười.
Nghĩ đến vừa rồi cô ấy đối với mình cái liếc mắt, Trương Thần càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Cũng không biết quan hệ, có phải là từ lần này thay đổi hay không.
Lần này, còn sẽ như năm đó sao?...
"Trương Thần cũng nên thân rồi, tớ tưởng cậu ta hôm nay sẽ khiêm tốn chút chứ! Dù sao tớ hôm kia mới nói với mẹ cậu ta chuyện cậu ta ở nhà bạn làm loạn, nghe nói về nhà bị đánh một trận, ha ha, tớ giúp bạn báo thù rồi!" Trịnh Tuyết quay đầu lại, nói với Thẩm Nặc Nhất.
"Bị mẹ cậu ta đánh?" Thẩm Nặc Nhất sững người, "Cậu ta lớn vậy rồi, mẹ cậu ta còn đánh cậu ta à?"
Tuy rằng Trương Thần làm máy tính cô nhiễm virus, làm đồ của cô hỏng khiến cô khá bực mình, nhưng nghe Trịnh Tuyết mách lẻo Trương Thần bị đánh, Thẩm Nặc Nhất tạm thời gác chuyện này sang một bên.
"Mẹ cậu ta lợi hại lắm." Trịnh Tuyết lại nói, "Nhưng chắc chắn không phải đấm đá đâu, mẹ cậu ta thường dùng móc áo, tượng trưng quất cậu ta vài cái, có khi thấy cậu ta chạy một mạch ra khỏi nhà, khỏi nói, chắc chắn mẹ cậu ta lại cầm móc phơi đồ rồi!"
Thẩm Nặc Nhất chớp chớp mắt, nghĩ đến cảnh tượng đó, cũng thấy có chút buồn cười.
"Cậu nghĩ sao, đi mách mẹ cậu ta làm gì?"
Nhưng Thẩm Nặc Nhất nghĩ đến vừa rồi mình còn lườm hắn một cái, lại có chút áy náy.
"Không phải muốn giúp bạn hả giận sao!"
"Không cần." Thẩm Nặc Nhất lạnh giọng nói.
"Ây, giận rồi? Bạn đừng giận mà! Tớ cũng không phải vì bạn… được rồi, lần sau tớ không nói nữa." Trịnh Tuyết vội vàng le lưỡi, cô kỳ thực sợ thiên hạ bất loạn, một mặt giúp Thẩm Nặc Nhất xả giận, một mặt kỳ thực cũng muốn xem Trương Thần bị đánh, lời nói ra lại là hoàn toàn vì Thẩm Nặc Nhất bênh vực kẻ yếu, cô cũng biết mình chắc bị cô ấy nhìn thấu, nên giọng điệu mềm mỏng hơn.
Thẩm Nặc Nhất quay đầu lại làm bài tập. Bỏ lại Trịnh Tuyết ngồi trên ghế ngượng ngùng……
Trương Thần cuối cùng trong một buổi học đã hiểu rõ tình cảnh của mình.
Hôm đó là ngày 10 tháng 1 năm 2000, chỉ là một ngày thứ Hai bình thường.
Ban đầu Trương Thần tưởng đây cũng là một ngày bình thường kể từ khi mình trọng sinh. Kết quả tiết tiếng Anh tiếp theo, hắn lại gây ra chuyện cười.
Giáo viên tiếng Anh lên lớp phát bài kiểm tra, trước tiên đọc vài điểm cao để khen ngợi, có Điền Gia Dịch, Lý Nhuận Gia, Bành Hâm, Thẩm Nặc Nhất. Đọc đến những điểm cao này, các bạn học trong lớp đều như thường lệ phát ra tiếng trầm trồ "Ồ!"
Lý Nhuận Gia là nhất lớp, cũng là nhất nhì toàn khối, cơ bản là mầm non Thanh Bắc, tiếng Anh của cậu ta cũng là điểm cao nhất 146.
Bành Hâm là thần đồng, thiên phú ngôn ngữ cực mạnh, ngữ văn và tiếng Anh đều cực tốt, thậm chí bài văn còn được đăng trên tạp chí văn mẫu, tiếng Anh 145 điểm.
Điền Gia Dịch tiếng Anh 140, cô bé trông mềm mại nhỏ nhắn, đeo một cặp kính, nhìn rất thư hương môn đệ, lên bục nhận bài kiểm tra tiếng Anh, lại nghe Thẩm Nặc Nhất tiếng Anh 139, trong tiếng tiếc nuối của cả lớp theo sát cô bé lên bục, liền trong lòng có chút đắc ý.
Cô kỳ thực âm thầm so kè với Thẩm Nặc Nhất, luận dung mạo cô quả thực không bằng Thẩm Nặc Nhất, nhưng cô cũng cảm thấy mình có ưu điểm của mình, có thể đi theo con đường uyển chuyển của Lý Thanh Chiếu, ôn văn nhã nhặn đánh bại người phụ nữ như Thẩm Nặc Nhất, chẳng phải cũng là điểm độc đáo của mình sao? Điền Gia Dịch mười bảy tuổi trong những năm tháng thanh xuân lại có suy nghĩ trà xanh như vậy.
Thẩm Nặc Nhất quả thực có chút thất vọng, dù sao biểu cảm của cô nhóc Điền Gia Dịch này cô nhìn rõ ràng, hơn nữa trong lớp kỳ thực cũng có ý tứ xem hai nữ sinh bọn họ so kè, nghe đọc đến cô chỉ kém Điền Gia Dịch một điểm, tiếng tiếc nuối của cả lớp là đủ thấy.
Ngay cả cô giáo tiếng Anh cũng khẽ lắc đầu, khiến lòng Thẩm Nặc Nhất càng thêm nặng trĩu, thầm nghĩ lần sau nhất định phải vượt qua Điền Gia Dịch, để cô ấy cũng thể hội được cảm giác thất vọng này.
Bên này chưa xem náo nhiệt được bao lâu, cô giáo tiếng Anh đã phát bài kiểm tra mười hạng đầu, sắc mặt liền biến đổi, "Lần này điểm số nhìn chung khá tệ, có vài câu hỏi hóc búa ngoại trừ một số người ra thì cả lớp đều thất bại thảm hại, có vài câu thì đỡ hơn, cô sẽ tổng kết từng câu một, còn nữa, lớp chúng ta vẫn có hai "kim cương", đứng nhất từ dưới đếm lên! Lại đây, lên lấy bài kiểm tra của các em, á quân, Vương Thước Vĩ! Quán quân, Trương Thần!"
Trương Thần hoàn toàn bất ngờ.
Lại thấy Vương Thước Vĩ mặt mày nhăn nhó đứng dậy.
Hai người lần lượt lên bục giảng, từ tay cô giáo tiếng Anh mặt đầy vẻ chán ghét, Đàm Quế Mai, nhận lấy bài kiểm tra, rồi bước xuống. Giữa tiếng cười đùa và la ó của mọi người, Vương Thước Vĩ còn vênh váo gật đầu ra bốn phía, cười khẩy. Như thể đang nói với cả lớp.
Tao. Đúng. Đồ ngốc.
Như thể đó là một vinh dự lớn lao!
Nếu là mình của ngày xưa, chẳng phải cũng sẽ giống như Vương Thước Vĩ, cười hề hề đón nhận mọi ánh nhìn hay sao? Mà bây giờ, Trương Thần chỉ muốn úp mặt xuống, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng của Vương Thước Vĩ, trong lòng càng thêm hối hận. Hơn nữa, người đứng cuối cùng lại là mình!
Mình đã được trọng sinh. Nhưng tương lai này... Vô tận tối tăm.