Chương 4
Mang Diệp Mộng Ngân trở về phòng nhỏ trong tạp viện, Tuyết Y Dao không dám đem chân tướng sự tình xấu hổ kia nói ra, sợ nàng hỏi nguyên nhân, liền chỉ nói là trang chủ đáp ứng cho Thích Thanh Ảnh nghỉ ngơi, lưu lại dược chữa thương, giải huyệt đạo cho Thanh Ảnh rồi vội vàng ly khai.Thích Thanh Ảnh cái gì cũng không nói, chính là ho ra rất nhiều máu, thân thể suy yếu, chưa kịp định thần đã liền mê man. Diệp Mộng Ngân nghĩ rằng hắn lại bị tra tấn thêm gì nữa, không hỏi nhiều, thức suốt một đêm bảo hộ cho hắn.
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Diệp Mộng Ngân đã đến Hoàn Đình viện quét tước, sau đó xin trù phòng một bát cháo nóng thật lớn rồi cẩn thận quay về phòng nhỏ. Đến cửa nàng phát hiện Thích Thanh Ảnh đã tỉnh giấc, hẳn chỉ lẳng lặng ngồi bên giường, mắt nhắm chặt, trên mặt mang theo một nụ cười nhạt nhẽo.
“Thanh Ảnh, ăn điểm tâm đi.” Diệp Mộng Ngân cầm chén đưa đến bên miệng Thích Thanh Ảnh, thấy hắn không có phản ứng gì lại nhẹ nhàng lặp lại động tác một lần nữa.
Lần này Thích Thanh Ảnh mở mắt, mỉm cười lắc đầu, rồi tiếp tục lẳng lặng ngồi yên. Kỳ thật lúc vừa tỉnh dậy, Thích Thanh Ảnh liền bị chìm đắm trong nụ hôn ngày hôm qua của Tô Thiên Hồng. Tô Thiên Hồng cư nhiên lại chủ động hôn hắn, tuy chính mình là kẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tuy rằng hắn làm như vậy hoàn toàn chỉ là để trả thù cùng đùa cợt, nhưng tình cảm mãnh liệt và phản ứng nóng như lửa của hắn lúc đó lại rất tự nhiên. Một khắc kia quả thực làm cho Thích Thanh Ảnh nghĩ rằng hành động của Tô Thiên Hồng hoàn toàn xuất phát từ tình cảm thật, mà bản thân hắn cũng không phải hư tình giả ý. Hắn thậm chí có điểm hận Tuyết Y Dao, sự xuất hiện của nàng tuy rằng đối với đại cục thập phần có lợi nhưng lại làm cho hắn mất đi cơ hội nghiệm chứng tình cảm của chính mình. Tô Thiên Hồng hiện giờ có lẽ đang hối hận, không có mặt mũi gặp ai đi? Nhưng hắn hẳn là hiều rõ tình thế hiện tại, người như hắn sẽ không dễ dàng nhận thua như thế. Chính mình nên chuẩn bị tâm lý trước là hơn.
“Thanh Ảnh, Thanh Ảnh?” Diệp Mộng Ngân bằng trực giác cảm thấy ngày hôm qua nhất định đã có chuyện gì đó phát sinh nên Thanh Ảnh mới có thể biến thành như vậy. Hắn nở nụ cười xinh đẹp mà tuyệt vọng, hơn nữa lại không nói một lời, vẻ mặt đầy hoảng hốt, có thể nào làm người khác yên tâm cho được đây? Vẫn là nên đi tìm Tuyết tiểu thư để hỏi chuyện. Nghĩ vậy, nàng cầm chén đặt sang một bên, bước nhanh ra khỏi phòng nhỏ.
“Tuyết tiểu thư!” Diệp Mộng Ngân thật vất vả mới tìm được Tuyết Y Dao, lo âu nói: “Ngày hôm qua đã xảy ra sự tình gì? Thanh Ảnh sáng sớm tỉnh dậy cái gì cũng không nói, điểm tâm cũng không ăn, cứ ngơ ngác ngồi ở trong phòng, như là đã đánh mất hồn phách. Thỉnh người đến thăm hắn một chút.”
Tuyết Y Dao hiểu rõ, chuyện này hắn là phải tìm Tô Thiên Hồng, bắt hắn hướng Thích Thanh Ảnh giải thích, hoặc là phát độc thệ, từ nay về sau không được khi dễ Thích Thanh Ảnh nữa. Nếu hắn không đáp ứng, nàng liền đem chuyện ngày hôm qua nói với sư phụ, để xem về sau hắn còn sống yên được không. Hạ quyết tâm, nàng quay sang nói với Diệp Mộng Ngân: “Diệp cô nương, đừng quá lo lắng, cứ đi về trước hảo hảo chiếu cố Thanh Ảnh, ta đi tìm Tô Thiên Hồng, bắt hắn thừa nhận sai lầm.”
Diệp Mộng Ngân không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn nghe theo lời của Tuyết Y Dao, trở về chờ tin tức.
Lại nói, hôm qua Tô Thiên Hồng quay về liền trốn biệt trong phòng mình, tìm một bát nước lạnh dội thẳng lên đầu, rốt cục cũng tạm thời bình tĩnh. Chậm rãi hồi tưởng lại, hắn càng thêm khẳng định bố cục chuyện này chắc chắc hết thảy đều do Thích Thanh Ảnh bày ra. Chuyện xấu hổ đó nếu bị truyền ra bên ngoài, tuy rằng hắn có thể tạm thời trốn tránh những lời chỉ trích nhưng đối với võ lâm cũng thật bất lợi. Chính mình rõ ràng là đối tượng đùa bỡn của Thích Thanh Ảnh, ngay cả sư phụ cũng không thoát khỏi trò đùa của yêu nghiệt này, nếu Tô Thiên Hồng hắn không nghĩ ra biện pháp ngăn cản, Trung Nguyên võ lâm chắc chắn sẽ không tránh khỏi một hồi hạo kiếp. Thức suốt một đêm, hắn cân nhắc tới lui, cho dù a Dao có đem sự tình đi kể với sư phụ, người cũng sẽ không truy cứu quá sâu chuyện này, nhiều nhất là từ mặt đồ đệ hắn thôi. A Dao cùng lắm chỉ sẽ xem hắn như kẻ ngụy quân tử, mà những kẻ ngụy quân tử trong các danh môn chính phái đâu phải chỉ có mình hắn.
Trước kia hắn đối Thích Thanh Ảnh thi hành thủ pháp quá mức cường ngạnh, vốn muốn buộc hắn phải hiện nguyên hình, không nghĩ tới hắn lại có thể nhẫn nhịn đến thế, giả bộ nhu nhược, khiến người khác thương tình, chiếm thế thượng phong. Nếu cứ tiếp diễn như vậy, người trong thiên hạ chắc chắn sẽ tin rằng Tô Thiên Hồng hắn là kẻ tiểu nhân tàn nhẫn lãnh khốc, còn Thích Thanh Ảnh bất quá chỉ chịu một chút đau đớn da thịt, lại lấy được lòng tất cả mọi người. Hắn nhất định phải thay đổi sách lược!
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa. Tô Thiên Hồng nắm cửa mở ra, nguyên lai đã là ban ngày. Nhìn thấy người đến là Tuyết Y Dao, Tô Thiên Hồng thầm nghĩ: ‘Tới đúng lúc lắm, Thích Thanh Ảnh có thể lợi dụng sự thiện lương của ngươi, thì ta cũng có thể.’
Tuyết Y Dao phát giác vẻ mặt Tô Thiên Hồng tiều tụy, dường như mất ngủ cả đêm qua. Nghĩ rằng hắn vì hành vi hôm qua mà cắn rứt lương tâm, khó tránh khỏi nảy sinh chút đồng tình, vốn định há mồm chất vấn, nhưng lại vẫn là dùng ngữ khí dịu giọng nói: “Tô Thiên Hồng, ta vốn không muốn tái kiến ngươi, giờ sở dĩ tới tìm ngươi là vì muốn cho ngươi biết Thích Thanh Ảnh vì hành vi của ngươi hôm qua mà cả thể xác lẫn tinh thần đều bị tổn thương nghiêm trọng. Nghe Diệp cô nương nói sáng nay hắn ngủ dây không ăn không uống, vẻ mặt hốt hoảng, đây đều là nhờ phước của ngươi! Hi vọng ngươi có thể nghĩ ra biện pháp để đền bù sai lầm này.”
Tô Thiên Hồng thầm nghĩ: ‘Thích Thanh Ảnh, ngươi giả vờ giả vịt cũng thật giỏi, bất quá lần này ngươi tính sai mất rồi.’ Hắn trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại biểu lộ sự hổi hận khôn cùng: “Là lỗi của ta, trước kia ta bị cừu hận che mất lý trí, làm ra nhiều chuyện sai trái. Trải qua một đêm suy nghĩ, ta cảm thấy là ta đã trách lầm Thích Thanh Ảnh, mang đến cho hắn quá nhiều thương tổn. Ta nguyện ý sửa đổi, không biết hắn có chấp nhận tha thứ cho ta hay không.”
Tuyết Y Dao không ngờ qua một đêm, Tô Thiên Hồng lại có chuyển biến lớn như vậy, nửa tin nửa ngờ nói: “Ngươi đang nói thật lòng sao?”
“Những câu nói này phát ra từ tận đáy lòng ta, hi vọng ngươi có thể cho ta một cơ hội.” Tô Thiên Hồng trịnh trọng nhìn lên trời thề thốt.
Tuyết Y Dao trong tiềm thức vẫn đối Tô Thiên Hồng ôm một chút hi vọng nhỏ nhoi, tin tưởng một ngày nào đó hắn có thể hồi tâm. Không nghĩ tới ngày nàng mong chờ rốt cuộc cũng đã đến, hiện giờ còn nghe hắn nói thật tâm như vậy, tâm nàng dù còn chút nghi vấn nhưng vẫn gật đầu nói: “Dù sao ngươi cũng là sư huynh của ta, lần này ta tin tưởng ngươi. Chuyện ngày hôm qua ta sẽ thay ngươi giữ bí mật, hi vọng ngươi có thể nắm chắc cơ hội này.”
“A Dao, cám ơn ngươi.” Tô Thiên Hồng nói ra lời cảm ơn xuẩt phát từ lòng cảm kích thật sự. Tuyết Y Dao thật rất thiện lương, trong tương lai có lẽ sẽ chỉ có nàng mới có thể khuyên bảo được hắn.
“Vậy ngươi tính toán sẽ làm như thế nào?”
Tô Thiên Hồng không chút do dự nói: “Ta muốn đưa Thích Thanh Ảnh và Diệp Mộng Ngân đến sương phòng của viện này ở, phòng đó hướng ra phía ánh sáng mặt trời, rất ấm áp, thích hợp để dưỡng thương. Đúng rồi,” hắn nói xong xoay người đi đến tủ quần áp lấy ra một bộ cẩm y miên bào, đưa cho Tuyết Y Dao, nói tiếp: “Nhờ ngươi giúp ta đưa bộ quần áo này đến cho Thích Thanh Ảnh, đây là cẩm y mặc vào mùa đông của ta hai năm về trước, giờ đã chật, hẳn là sẽ vừa với hắn. Nếu hắn không thích cũng không sao, ta tái gọi người đi mua đồ mới cho hắn.”
Tuyết Y Dao biết rõ đây là bộ quần áo Tô Thiên Hồng thích nhất, chính là vào lễ mừng năm mới có lấy ra mặc một hai ngày, bình thường đều cất kỹ trong tủ không cho người khác động đến. Hiện giờ hào phóng đem tặng cho Thích Thanh Ảnh, có thể thấy hắn đã thật tâm sửa đổi. Nếu như vậy, hắn tự mình đem cho có lẽ sẽ chân thành hơn, nàng nghĩ vậy liền nói: “Ngươi cùng ta đi thăm Thích Thanh Ảnh đi, có thể đối diện hắn giải thích luôn.”
“Ta cũng muốn như thế, nhưng nghĩ rằng Thích Thanh Ảnh có thể vì chuyện ngày hôm qua mà không muốn tái kiến ta, Diệp cô nương có lẽ cũng không cho ta tới gần hắn. Hy vọng ngươi có thể thay ta hướng họ truyền đạt ý tứ, nếu bọn họ chấp nhận tha thứ, ta sẽ đến trước mặt bọn họ để tạ tội.”
Tuyết Y Dao tuy rằng cảm thấy sự tình chuyển biến rất kì lạ, lờ mờ cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không nghĩ ra lý do cự tuyệt Tô Thiên Hồng. Tóm lại, trước mắt xem ra tình cảnh của Thích Thanh Ảnh đã có chuyển biến tốt đẹp, nàng không nghĩ nhiều nữa, ôm quần áo rời đi.
———
Nhìn thấy Thích Thanh Ảnh có chút khó hiểu thất thố tiến vào sương phòng cách vách hắn tắm rửa, thượng dược chữa thương, mặc vào bộ quần áo mà hắn yêu thích nhất, Tô Thiên Hồng trong lòng cười lạnh: ‘Ta đột nhiên đối hắn hảo, trong lòng hắn hẳn là rất bất an, hao tổn tâm tư phòng bị bước tiếp theo của ta, ta lấy nhu ứng biến, bình tĩnh chờ động, làm cho hắn lúc nào cũng có cảm giác bị uy hϊếp, mỗi ngày đều sống như chim sợ cành cong, loại tra tấn vô hình này hẳn sẽ làm cho hắn hao tâm lao lực quá độ.’
Đến thời điểm cơm chiều, mấy ngày nay Tô Thiên Hồng đều tự mình đem cơm đến cửa phòng Thích Thanh Ảnh, nói vài tiếng rồi lập tức rời đi. Hôm nay bỗng dưng nghe thấy tiếng Thích Thanh Ảnh nói: “Tô công tử, Thanh Ảnh thỉnh ngài tiến vào.”
Tô Thiên Hồng thầm nghĩ: ‘Rốt cuộc nhịn không được, muốn tìm ta hỏi cho ra lẽ rồi sao?’ Hắn đi vào phòng, đứng xa xa ở cửa, giả dạng bộ dáng lo sợ bất an nói: “Thanh Ảnh, ngươi khẳng định tha thứ cho ta?”
Thích Thanh Ảnh ngồi bên giường mỉm cười nói: “Tô thiếu gia đã làm sai chuyện gì? Đột nhiên đối Thanh Ảnh tốt như vậy, thật làm cho Thanh Ảnh có chút thụ sủng nhược kinh.” Quần áo hoa mỹ tôn lên dung nhan thanh lệ của hắn, bộ dáng vốn thanh khiết tươi cười giờ mang theo vẻ quyến rũ đầy xinh đẹp, “Ngài không cần giả bộ nữa, Mộng Ngân cùng Tuyết tiểu thư đã đi ra ngoài mua thuốc cho ta rồi, nhất thời trong nữa khắc cũng chưa về đâu.”
Tô Thiên Hồng nghe xong lập tức dỡ xuống lớp ngụy trang, tìm ghế dựa ngồi xuống, đem đồ ăn đặt trên bàn lạnh lùng nói: “Đã đều hiểu ý nhau, không cần vòng vo nữa. Ngày ấy ta quả thật nhất thời mất khống chế, mới có thể cho ngươi thừa cơ hành động. Ta vẫn muốn dùng phương pháp gì đó để ngăn cản âm mưu của ngươi.”
Thích Thanh Ảnh ngồi vào bên cạnh bàn, không để ý tới lời nói của hắn, chỉ lo ăn cơm, ăn xong một chén lớn mới ngẩng đầu lên hỏi: “Đúng rồi, ngài nghĩ ra phương pháp chưa?”
Ý cười của Tô Thiên Hồng càng đậm: “Ngươi mỗi ngày đều giống như hôm nay, ăn hết sạch như vậy sao?”
“Tô thiếu gia, thức ăn này quả thật ngon miệng, Thanh Ảnh đã lâu không được ăn thức ăn ngon như thế này, đương nhiên sẽ không để lãng phí một chút nào.”
“Như vậy là tốt rồi, mấy ngày nay ta đều cố ý hạ độc dược vào thức ăn, độc này nếu không có giải dược của môn ta, hai tháng sau nhất định sẽ bị độc phát mà chết, đương nhiên sẽ rất khó để tra ra ai hạ độc, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ rằng ngươi bệnh nặng mà chết, không ai nghĩ ra ta là kẻ động thủ.” Tô Thiên Hồng nhạt nhẽo bâng quơ nói.
Thích Thanh Ảnh ban đầu hơi sửng sốt một chút, sau lại há mồm ăn vào thêm một ngụm thức ăn lớn, chẳng hề để ý: “Cho dù ngươi có thật sự hạ độc vào thức ăn của ta, đối với ta cũng chẳng có tác dụng gì cả. Ngươi không cần trông cậy vào nó để áp chế ta, kế hoạch của ta không phải ai cũng có thể ngăn cản.”
Tô Thiên Hồng thật ra nào có hạ độc dược gì, những lời này nói ra bất quá là muốn hù dọa Thích Thanh Ảnh. Nghe Thích Thanh Ảnh trả lời như vậy, thật là cho hắn lắp bắp kinh hãi. Hay là Thích Thanh Ảnh đã sớm biết trong thức ăn không có độc, hoặc hắn là thân bách độc bất xâm? Dò xét một chút, Tô Thiên Hồng nói: “Ngươi không sợ độc dược của ta, cũng nên vì Diệp cô nương mà ngẫm lại, nàng mỗi ngày đều cùng ngươi ăn những thức ăn này, trúng độc thì sao đây?”
Thích Thanh Ảnh thầm nghĩ: ‘Tô Thiên Hồng quả là thông minh, đáng tiếc hắn cứ việc dùng thủ đoạn đê tiện, vẫn là còn non kém lắm. Hai tháng sau độc mới phát tác, đối với Thích Thanh Ảnh hắn chừng đó thời gian là đủ rồi. Chỉ đáng tiếc cho Diệp Mộng Ngân, phải vĩnh viễn bồi bên người hắn.’ Vì thế ảm đạm cười nói: “Ngươi đã biết, Mộng Ngân yêu ta còn hơn yêu chính bản thân mình, vì ta nàng có thể hi sinh hết thảy, thậm chí cả sinh mệnh. Nàng sẽ không để ngươi lợi dụng mà uy hϊếp ta đâu.”