Hồng Ảnh Tuyết Ngân

Chương 11

Chương 7
Tại thời điểm mọi người còn đang mất chú ý, trên không trung đột nhiên đánh xuống một trận mưa hoa. Một đội các cô nương áo trắng vây quanh một cỗ kiệu thuần trắng bay xuống trong viện.

Cầm đầu của đoàn người chính là Diệp Mộng Ngân. Nàng cầm chắc một hộp gỗ ở trong tay cất cao giọng nói: “Chủ nhân của ta có lệnh, các ngươi nhanh chóng quỳ lạy trước kiệu, cãi lời sẽ bắn ngay lập tức.”

“Chủ nhân của ngươi là cái thứ gì, dựa vào điều gì mà bắt chúng ta quỳ xuống?” Trần Vân Tùng tức giận nói. Những người còn lại vẫn là vội vàng tranh đoạt mảnh vải Tô Thiên Hồng lưu lại, căn bản không hề để ý tới lời nói của Diệp Mộng Ngân.

Diệp Mộng Ngân lại đi về phía trước vài bước, nhìn thấy những người không thèm để ý, lạnh lùng cười, ấn vào nút trên hộp gỗ. Thứ nàng cầm trong tay không phải thứ gì khác mà chính là giang hồ đệ nhất ám khí Giận Phong châm.

Mọi người không phòng bị, lại ở khoảng cách rất gần nên đều bị trúng châm. Trần Vân Tùng nhìn ra lai lịch của ám khí, biết mệnh không còn giữ được lâu, tim đập mạnh một cái: “Hảo cho một cái nha đầu, dám dùng Giận Phong châm để ám toán chúng ta, lão tử dù chết cũng muốn kéo ngươi theo!” Nói xong trường kiếm trên tay đã muốn đâm tới người Diệp Mộng Ngân.

Diệp Mộng Ngân võ công thấp kém, trong tay không có vũ khí gì khác, lại ở rất gần Trần Vân Tùng, căn bản chống đỡ không được một kích mang toàn lực của hắn. Một kiếm đâm trúng, Trần Vân Tùng nhấc tay lên, thân mình Diệp Mộng Ngân liền giống như diều đứt dây mà bay thẳng ra ngoài.

“Mộng Ngân!” Thích Thanh Ảnh kêu lên sợ hãi, phi thân đến tiếp được Diệp Mộng Ngân.

“… Thanh Ảnh, Mộng Ngân chỉ sợ không thể tái hầu hạ… “ Diệp Mộng Ngân lời còn chưa dứt thì khí đã tuyệt.

Đang trong lúc này, từ trong cỗ kiệu truyền ra một giọng nữ đầy ôn nhu: “Các vị anh hùng chớ hoảng sợ, các ngươi tuy rằng trúng phải Giận Phong châm, nhưng mọi châm độc đều có thuốc giải, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, hàng năm ta sẽ phái người đến đưa giải dược cho các ngươi.”

Đám người đang ồn ào nhất thời an tĩnh lại. Khoảng Không đại sư dù sao cũng là người của Phật môn, chuyện sinh tử đã sớm hiểu thấu đáo, vẫn là bảo trì trấn định nói: “Nữ thí chủ, lão nạp nếu không đoán sai, ngươi chính là Thiên Long giáo giáo chủ góa phụ Thủy phu nhân đi? Nếu chúng ta đều ở trong bẫy của ngươi thì không ngại nói thẳng.”

“Khoảng Không đại sư quả nhiên kiến thức uyên bác.” Thủy phu nhân cười nói, “Kia ta cũng không vòng vo nữa. Ta phụng mệnh của Thiên Long giáo võ lâm thánh giáo, tôn con ta Thích Thanh Ảnh lên làm Hắc Bạch lưỡng đạo minh chủ.”

“Bắt chúng tôi nghe lời một phế nhân, lệnh của ngươi quả thật là quá đáng!” Trần Vân Tùng là kẻ thứ nhất nhảy lên phản đối.

Thích Thanh Ảnh đem thi thể Diệp Mộng Ngân nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, đứng lên lạnh lùng nhìn lướt qua quần hùng, rung cổ tay đem còng sắt xem như một miếng băng mỏng phá vỡ thành vô số khối. Hắn tay trái nắm lên một nắm tuyết, vận nội công làm tuyết trong tay ngưng tụ thành một khối băng cứng, nhắm thẳng mi tâm Trần Vân Tùng mà đâm tới. Một loạt động tác này nhanh đến kinh người, chờ mọi người nhìn thấy rõ ràng thì Thích Thanh Ảnh đã trở lại chỗ cũ, Trần Vân Tùng ngay cả tiếng kêu cũng không kịp phát ra, liền ngửa mặt té trên mặt đất, giữa mi tâm có một khối băng, vẻ mặt như đang vô cùng khó tin, chết không nhắm mắt.

“Thích Thanh Ảnh dùng chính là ‘Thiên Long mật cấp’ võ công, các ngươi còn người nào không phục, liền đến gặp Diêm Vương hầu chuyện đi.” Thủy phu nhân từ đầu đến cuối đều không ra khỏi kiệu, lại đối thời cuộc nhất thanh nhị sở: “Các vị đều là những nhân vật có tiếng vang trên giang hồ, tiền tài, mỹ nữ, quyền thế nếu các vị còn sống mới có thể hưởng thụ, cần phải cân nhắc rõ ràng, Nếu luận về tài trí, từ lúc Giận Phong châm của Hoàn Kiếm sơn trang bị mất trộm, bốc cục đều là do Thích Thanh Ảnh liên tiếp bày ra, không cần tốn nhiều sức đã làm cho Mộ Dung trang chủ cùng Tô Thiên Hồng thân bại danh liệt, dẫn chư vị rơi vào bẫy mà không hề hay biết. Luận về võ công, các ngươi cũng đã tận mắt nhìn thấy, trong nháy mắt liền có thể đoạt đi mạng người, ngay cả mạng của Mộ Dung trang chủ, thiên hạ không ai có thể chống lại. Có được thiếu niên tài giỏi như thế làm minh chủ, đây chính là phúc khí của võ lâm Trung Nguyên.”

“A di đà phật, lão nạp thua tâm phục khẩu phục.” Khoảng Không đại sư hiểu được lúc trước nếu không phải vì muốn diệt trừ Thiên Long giáo, võ lâm Trung Nguyên cũng sẽ không đoàn kết đứng lên, hiện tại luận tài trí lẫn võ công, vừa rồi mọi người vì ‘Thiên Long mật cấp’ mà xô xát, kết cục là thân trúng kì độc, tánh mạng khó bảo toàn, năm bè bảy mảng chia ra tính toán, bại cục đã định. Còn nữa, Thủy phu nhân nói thực không sai, Thích Thanh Ảnh thông minh tuyệt đỉnh, là kỳ tài trăm năm khó gặp, có một không hai, nếu không có xuất thân ma giáo, làm việc tàn nhẫn, vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, đùa bỡn nhược điểm của người khác, gϊếŧ người không thấy máu, thì chắc chắn đã vượt xa cả Mộ Dung Phúc Thủy. Đáng tiếc đáng tiếc, xem ra võ lâm Trung Nguyên khó tránh khỏi kiếp nạn này. Không bằng trước hết tạm thời khuất phục, bảo tồn thực lực, ngày khác tái bàn luận kế sách trừ yêu diệt ma. Quả nhiên Khoảng Không đại sư suy nghĩ thấy triệt, quần hùng dù không phục, nhưng ngại kịch độc trên người, cùng võ công không thể tưởng tượng nổi của Thích Thanh Ảnh, liền cúi người hướng tân minh chủ dập đầu.

“Khoảng Không đại sư quả nhiên là đắc đạo cao tăng.” Thủy phu nhân hơi châm chọc tán dương, tiếp theo khẽ hé màn kiệu, ôn nhu gọi: “Ảnh nhi, đến đây ngồi kiệu cùng nương.”

Thích Thanh Ảnh liền không hề để ý tới mọi người, nghe lời đi vào trong kiệu.

“Nương, chúng ta rốt cuộc thắng rồi.” Thích Thanh Ảnh tựa vào người Thủy Nương nhẹ nhàng ho, trên mặt mang theo vẻ tươi cười mê người.

Thủy Nương thay Thanh Ảnh lau đi vệt máu tươi tràn ra nơi khóe môi, từ ái nói: “Đây là lần thứ mấy vận công? Đừng miễn cưỡng thân thể của chính mình, từ nay về sau võ lâm Trung Nguyên chính là của ngươi, ngươi muốn gϊếŧ ai liền gϊếŧ, ngươi muốn gì chỉ sợ không ai dám nói không.”

“Nương, ta muốn lấy Tuyết Y Dao làm vợ.” Thích Thanh Ảnh thật sự nói, hắn nghĩ rằng chỉ có như vậy mới có thể đem nàng đặt ở bên cạnh, mới có thể bảo toàn tính mạnh cho nàng, mới có thể báo đáp ân tình nàng dành cho hắn.

Tuyết Y Dao thật là một cô nương xinh đẹp, chính là lại quá mức thiện lương. Ngươi nghĩ muốn chiếu cố nàng cả đời vi nương không phản đối, nhưng nàng chấp nhận ngươi sao?”

Bởi vì nàng thiện lương, nàng nhất định sẽ chấp nhận. Thời gian và địa điểm tổ chức hôn lễ tùy nương định đi.

Thủy phu nhân nở nụ cười, cao giọng tuyên bố: “Thích minh chủ vừa rồi đã đưa ra quyết định, một tháng sau tại Hoàn Kiếm sơn trang cùng Tuyết Y Dao thành thân, lúc đó hoan nghênh các vị anh hùng đến dự tiệc mừng.” Nói xong Thủy phu nhân mang theo thi thể Diệp Mộng Ngân và Mộ Dung Phúc Thủy, cùng Tuyết Y Dao nghênh ngang rời khỏi Tùng Hạc bảo.

————-

Một tháng sau, hôn lễ ở Hoàn Kiếm sơn trang thuận lợi cử hành, anh hùng võ lâm do độc dược bức bách mà thân bất do kỷ đều đến chúc mừng, vô cùng náo nhiệt. Mọi người tựa hồ đều đã tiếp nhận chuyện Thích Thanh Ảnh làm minh chủ võ lâm. Thích Thanh Ảnh một đêm thành danh, Thiên Long giáo cũng ngóc đầu trở lại, từ từ lớn mạnh, hết thảy đều là kế hoạch của Thủy phu nhân. Nhưng ai cũng không đoán được, minh chủ phu nhân Tuyết Y Dao sau khi thành hôn, sáng hôm sau không từ mà rời đi không biết về phương nào.

Động phòng hoa chúc, đêm xuân một lần, từ đại mộng tỉnh lại Thích Thanh Ảnh châm biếm phát hiện ra Tuyết Y Dao có lưu lại một phong thư.

“Thanh Ảnh,

Kỳ thật đêm đó ở Tùng Hạc bảo ngươi nói Trần gia huynh đệ là do nhất chiêu mất mạng, ta đã đoán được hết thảy đều là do ngươi bày ra bố cục, bởi vì ở Hoàn Kiếm sơn trang ngươi không hề xem qua thi thể. Sư phụ ta cùng sư huynh bị ngươi hại cho thân bại danh liệt, một người tự sát tạ tội, một người bỏ mạng thiên nhai, theo cừu gia hận đáng ra ta không nên chấp nhận hôn sự này. Nhưng là ngươi nói ngươi luyện ‘Thiên Long mật cấp’, phải tuyệt tám mạch, kì kinh, nghịch đảo âm dương, chuyển từ ngũ hành chí âm đến hàn đích công pháp, mỗi lần vận dụng nội lực sẽ tổn thương tâm phế, ho ra máu không ngừng, sử dụng không được hai mươi tầng sẽ tâm phế tổn hại hộc máu mà chết. Cho nên ngươi cầu ta ở lại bên ngươi, ta không đành lòng cự tuyệt, bởi vì ta yêu ngươi. Sau ta lại vô tình biết được một bí mật, Trữ Sùng Vũ là từ nương ngươi mà biết được hành trình của Hoàn Kiếm sơn trang, nàng lấy tin tức này đổi lấy ‘Loạn tính’. Nàng là người vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nàng có lẽ sẽ rất nhanh sẽ phát hiện ta đã biết bí mật này, tánh mạng ta kham không nổi. Ta không muốn vì ta mà ngươi và mẫu thân phát sinh mâu thuẫn, cho nên ta lựa chọn rời đi. Ta sẽ không để ngươi tìm thấy, ngươi tìm được ta thì mẫu thân ngươi cũng có thể. Yên tâm, ta nhất định sẽ sống, vì ta yêu ngươi, nên ta không muốn chết đi, chết đi rồi sẽ không thể tiếp tục yêu ngươi nữa. Đêm qua ngươi ở trong mộng gọi tên người kia, hẳn đó người mà ngươi thật sư yêu thương. Nếu ngươi muốn bản thân được hạnh phúc, hãy rời xa mẫu thân của ngươi đi, đừng tiếp tục làm con rối cho nàng nữa, ta nghĩ người kia chắc chắn đang ở phương xa chờ ngươi.”

Nhìn giấy viết thư trong tay dần dần hóa thành bột phấn, Thích Thanh Ảnh cảm thấy có một giọt lệ nóng hổi chảy xuống bên khóe môi.

“Nương, ta đến thỉnh an người.” Thích Thanh Ảnh cung kính quỳ gối trước mẫu thân.

Thủy nương mặc áo ấm lớn dày, mỉm cười nhìn Thích Thanh Ảnh: “A Dao không đến cùng ngươi sao?”

“A Dao nàng thân mình không khỏe, ta muốn để nàng ngủ thêm trong chốc lát.”

“Đừng phá giấc ngủ của nàng. Đúng rồi, hai ngày trước ta giao cho ngươi việc tiêu diệt cá mập, sự tình đã an bài thỏa đáng chưa?”

“Ta đã ra lệnh cho Thiết Xoa hội đi làm chuyện này, tuy ban đầu bọn họ chỉ chết bớt một số ít người, nhưng vì cá mập đông và hung hãn nên một trăm mười sáu nhân mạng không ai còn sống.”

“Hảo, đáng chết!” Thủy Nương cười lạnh, “Ai kêu bang chủ của bọn họ lúc trước nhìn ta khiếm nhã như thế.”

“Nương, ta có hai chuyện muốn hỏi người.”

“Chuyện gì?”

“Năm đó Thiên Long giáo vì cái gì gϊếŧ chết cả nhà Tô Thiên Hồng?”

“Lúc ấy nương thất lạc cha ngươi, một mình ta tay trói gà còn không chặt, lại còn mang theo ngươi lưu lạc đầu đường xó chợ, khó tránh khỏi bị người khi dễ. Quản gia của Tô phủ thu lưu mẫu tử chúng ta, nương vốn tưởng đã gặp được người tốt, ai ngờ tên quản gia kia là kẻ mặt người dạ thú, chẳng những khinh bạc nương mà còn đánh đập ngươi. Sau này nương liên hệ được với cha ngươi, nương đương nhiên sẽ không bỏ qua cho bọn họ.” Trong mắt Thủy Nương hiện ra một loại oán độc khắc cốt ghi tâm, “Đừng cho ta không có võ công là có thể khi dễ, ta muốn cho anh hùng thiên hạ đều phải thần phục ở dưới chân ta chịu sự sai phái. Đến lúc đó ai còn đắc tội với ta, ta cũng sẽ không bỏ qua, ta muốn cho họ phải bồi thường gấp bội!”

Thích Thanh Ảnh cảm thấy lời mẫu thân nói ra thật đáng sợ, nhưng lại không tìm ra lý do để phản bác nàng. Lại đối nàng nói tiếp: “Nương, vậy người vì cái gì ở trên người Mộ Dung Phúc Thủy hạ ‘Loạn tính’?”

Thủy Nương sửng sốt, nàng không dự đoán được Thanh Ảnh nhanh như vậy đã biết chân tướng, trong lòng kinh hoảng nhưng trên mặt vẫn trấn định nói: “Nương sợ ngươi không đủ can đảm gϊếŧ chết Mộ Dung Phúc Thủy. Ngươi đi theo hắn đã lâu, sẽ bị cái gọi là tâm địa hiệp nghĩa của hắn mê hoặc, nương phải để ngươi thấy kì thật khi cởi hết quần áo ra hắn bất quá cũng chỉ là một tên cầm thú. Nếu ngươi lòng dạ đàn bà lưu lại tánh mạng hắn, hắn sẽ phá hư hết kế hoạch của chúng ta. Năm đó hắn vì sự nghiệp mà phụ ta, hắn ra đi mang theo hạnh phúc cả đời của nương, dù làm cho hắn thân bại danh liệt, tự vẫn tạ tội thì vẫn không thể làm giảm bớt thống khổ trong lòng nương.”

“Nương, người không cần phải nói nữa.” Thích Thanh Ảnh không muốn nhớ lại đêm đó, hiện tại hắn đã hiểu được hết thảy. Nương là kẻ tàn bạo trên giang hồ, mọi người đều là đối tượng cùng công cụ cho nàng trả thù, lúc trước nàng lựa chọn gả cho Thiên Long giáo giáo chủ chắc chắn chỉ là vì muốn lợi dụng thực lực của Thiên Long giáo ở phương Bắc. Xem ta Dao nói đúng, hắn nên rời khỏi nơi này. “Nương, người có biết đêm đó Mộ Dung Phúc Thủy luôn một mực gọi tên người không?”

Thủy Nương lạnh lùng nở nụ cười, lầm bẩm nói: “Hắn như thế nào có thể?”

Thích Thanh Ảnh biết mẫu thân trên mặt tuy không rơi lệ, nhưng trong lòng đã sớm nước mắt như mưa.

(Chính văn hoàn)