Chương 56: Ngoại truyện: Duy độc một người [ Nhị ]
Đợi một buổi tối, người trong lòng đều chưa cùng hắn mở miệng đề cập sự kiện kia, Phong Khiếu Nhiên mở miệng :“Nhiên, ngươi hôm nay đi tìm Văn Triết ?”Thân thể người trong lòng nháy mắt cứng ngắc, Phong Khiếu Nhiên mở hai mắt khẽ khép hờ. Nhìn hai tròng mắt bình tĩnh của cha, tươi cười trên mặt Cô Nhiên chậm rãi khôi phục, áy náy nói:“Ngươi biết rõ ?”
“Vì sao không đến hỏi ta?” Hắn thực để ý.
Ở trong lòng cha cọ cọ, Cô Nhiên ôn nhu nói:“Không muốn ngươi phiền lòng.” y nên biết rằng, cha sẽ không trách y.
“Ngươi không nói cho ta biết ta càng phiền lòng.” ở trên môi người này thoáng dùng lực cắn cắn, Phong Khiếu Nhiên miệng dán miệng Cô Nhiên nói:“Ta đã cho rằng giữa chúng ta không có bất cứ khúc mắc nào.”
“Thực xin lỗi, Tiêu.” Chủ động há miệng khiến lưỡi người này tiến vào, Cô Nhiên vuốt ve thân mình cường tráng. Một nụ hôn chấm dứt, y đã khí tức không xong.“Tiêu, ta muốn đi xem nương, đốt cho nương chút tiền giấy.”
“Ta và ngươi cùng đi.”
“Tiêu? !”
Vuốt ve con ngươi ôn nhuận, Phong Khiếu Nhiên thản nhiên nói:“Nàng đối với ta hiện tại cũng chỉ là nương ngươi. Ta không muốn đề cập tới nàng, chỉ là bởi vì nàng phản bội ta. Bất quá nàng đã chết, ta cần gì phải so đo nhiều như vậy? Huống chi, nàng đem ngươi cho ta. Nhiên, ta hy vọng sau này mặc kệ là chuyện gì, người đầu tiên mà ngươi nghĩ đến đều là ta. Ta không thích ngươi có chuyện đi tìm người khác, nhất là nam nhân khác. Ta là phụ của ngươi, càng là phu của ngươi, ngươi duy nhất có thể nghĩ đến chỉ có thể là ta.”
Tươi cười mang theo nồng đậm hạnh phúc, hai tay phủng trụ mặt cha đưa lên nụ hôn của mình:“Thực xin lỗi, Tiêu, ta sai rồi, ta sau này không bao giờ nữa.”
“Ngươi nên làm sao khiến ta nguôi giận?” trong mắt Phong Khiếu Nhiên toát ra hai đám hỏa diễm.
Mi mắt run rẩy, tuy không phải lần đầu tiên bị cha “Vô lễ” yêu cầu, Cô Nhiên vẫn là nhịn không được mặt đỏ tim đập. Chậm rãi đi đến trên người cha, cởi bỏ vạt áo hắn, cả vành tai Cô Nhiên đều đỏ. Cúi đầu, ở trên môi cha nhẹ nhàng ấn một nụ hôn, tiếp đó cởi bỏ khố, khi nhìn thấy chỗ đó của cha đã dâng trào cao ngất, y trượt thân thể, trực tiếp há miệng ngậm lấy vật cứng khiến tim mình đập nhanh.
“Ân……” Thoải mái hừ một tiếng, Phong Khiếu Nhiên một tay sờ lên lưng Cô Nhiên hưởng thụ người này hầu hạ. Nhìn cánh môi hồng nhuận phun ra nuốt vào phân thân của hắn, dương v*t Phong Khiếu Nhiên không khỏi lại thô vài phần.
“Nhiên, ngồi lên.”
Thực thẹn thùng, nhưng Cô Nhiên không có cự tuyệt. Y và cha là phu thê , giữa phu thê thân mật thế nào cũng không quá phận. Cởi ra tiết khố, khóa ngồi trên người cha, Cô Nhiên nửa quỳ mặc cha bài khai cánh mông mình. Vừa nghĩ đến chuyện kế tiếp phải phát sinh, thân thể y đều phát run . Hôn lên cái cổ xinh đẹp, lấy ngón tay đem dược đẩy mạnh vào hậu huyệt Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên một ngụm bắt trụ thù du trước ngực y, đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Thân thể Cô Nhiên nháy mắt nhũn ra, hai chân vô lực quỳ xuống, huyệt khẩu vừa lúc để ở đầu vật cứng nóng rực của Phong Khiếu Nhiên. Cô đầu ở động khẩu bồi hồi vài cái động khẩu đã dần dần ươn ướt.
“Nhiên, ngồi xuống.”
“Tiêu……” Rất xấu hổ .
Thần sắc xấu hổ của Cô Nhiên không thể nghi ngờ là một loại cường lực xuân dược, Phong Khiếu Nhiên một tay áp chế thân mình Cô Nhiên, một tay kia dìu hỏa long của mình cạy mở thân thể vẫn hiển ngây ngô của y.
“Tiêu……” Ngửa đầu thừa nhận mãnh lực xâm nhập, Cô Nhiên ôm chặt cổ cha. Tâm sắp nhảy ra ngoài, giờ khắc này, y rõ ràng cảm nhận được mình là thê tử, là người thân mật nhất của cha.
Chuyện kế tiếp liền không cần nhiều lời. Tất cả từ ngữ kiều diễm triền miên hình dung giữa ái nhân đều có thể dùng ở trên người bọn họ. Trong mảnh thiên địa này, trên chếc giường lớn vẫn trải hồng trù kia, Phong Khiếu Nhiên dùng hành động thực tế nói cho người hắn yêu bọn họ là tối thân mật , mặc kệ là từ huyết mạch hay là từ thân thể, đều không có bất luận kẻ nào có thể tham gia vào giữa bọn họ. Một khi trong đó bọn họ có một người chết đi, người còn lại cũng tuyệt sẽ không sống một mình. Như vậy, còn có cái gì là không thể cùng đối phương nói a?
“Nhiên, ta không muốn lại từ miệng người khác nghe được chuyện của ngươi.”
“Thực xin lỗi, Tiêu, ta không bao giờ nữa.”
Đem khí tức đối phương hút sâu vào trong cơ thể mình, khiến thân thể đối phương vì mình mà run rẩy, bọn họ là nhất thể, không thể tách rời . Đem một giọt mầm móng cuối cùng lưu lại trong cơ thể Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên hôn lên mái tóc ướt mồ hôi của y, thanh âm bởi vừa chấm dứt tình sự mà có vẻ khàn khàn:“Nhiên, trừ bỏ đem linh vị của nàng đặt ở trong lâu ra, ngươi muốn làm sao liền làm như thế. Ngươi muốn nhìn nàng, ta liền bồi ngươi.”
Cô Nhiên hốc mắt đã ươn ướt, y rõ ràng “Nàng” trong miệng cha là ai. Ở trong lòng cha gật gật, y ngửa đầu, khẽ hôn lên môi:“Tiêu…… Ta yêu ngươi.”
“Ta cũng thế.”
Còn có cái gì có thể quan trọng hơn so với ngươi? Bất quá là một lần phản bội, cho dù một lần phản bội kia suýt nữa muốn mạng của hắn, hắn cũng sẽ vì người này mà quên đi.
……………
Trên vùng đất hoang ngoài Phúc Nguyên trấn tràn đầy những ngôi mộ vô danh, cỏ dại mọc cao, quạ đen đề kêu. Trong từng nấm mồ này, có một phần mộ có vẻ cực kỳ sạch sẽ. Năm đó, Lục Văn Triết và Long Thiên Hành niệm ở phân thượng Hồng Sương là nữ nhân, lại vì Phong Khiếu Nhiên sinh ra hài tử nên không đành lòng nàng phơi thây hoang dã, sai người đem nàng chôn ở nơi này. Mười mấy năm qua đi, hai người không khỏi may mắn năm đó nhất thời mềm lòng.
Quỳ gối trước mộ phần, Cô Nhiên đem từng món ăn đặt trên đất, sau đó đốt tiền giấy, điểm hương. Chôn dưới phần mộ chính là mẫu thân mà y chưa bao giờ gặp qua, trong lòng Cô Nhiên không có quá lớn bi thương nhưng cũng không bình tĩnh. Y biết lúc nương chết đã từng cầu cha buông tha y, mặc kệ nương có yêu cha hay không, nương đều là yêu y . Nương sẽ oán y cùng cha một chỗ sao? Cô Nhiên chỉ động qua ý niệm này một lần trong đầu.
Cô Nhiên lẳng lặng quỳ gối chỗ đó, Phong Khiếu Nhiên đứng ở bên người, tuy không thích Cô Nhiên quỳ nhưng hắn vẫn là nhẫn xuống. Hắn đã phân phó Phong Hải tìm cho Hồng Sương một khối đất tốt một lần nữa hạ táng. Này cũng không phải nói hắn hối hận với quyết định ban đầu, mà là vì Cô Nhiên. Trừ bỏ đối với Cô Nhiên ra, đời này hắn đều không có ăn năn cái gì, bao gồm gϊếŧ Hồng Sương. Hồng Sương tự sát hay không kết cục đều là giống nhau .
Đốt xong tiền giấy, Cô Nhiên ở trong lòng yên lặng nói:“Nương, hài nhi bất hiếu, lâu như thế mới đến xem ngài, sau này hài nhi sẽ thường đến xem ngài, đốt cho ngài chút tiền giấy.”
“Nương, chuyện quá khứ ngài nhất định có chỗ bất đắc dĩ của mình, hài nhi không trách ngài, cha cũng không oán ngài, cũng thỉnh nương, không nên trách cha. Muốn trách, ngài liền trách hài nhi, là hài nhi không ly khai cha, là hài nhi…… Yêu thương cha.”
“Nương, hài nhi hy vọng ngài kiếp sau có thể bình bình thuận thuận, hạnh hạnh phúc phúc sống hết một đời. Hài nhi sẽ ngày ngày vì ngài cầu phúc. Đời này của ngài quá mức ngắn ngủi, lão thiên gia sẽ không nhẫn tâm khiến ngài kiếp sau còn khổ như thế.”
“Nương, hài nhi có thật nhiều người thương, ngài yên tâm đi. Hài nhi gặp được cữu cữu, còn nhận gia gia. Cữu cữu và Âu Dương đại ca cùng một chỗ , hài nhi sẽ bảo cữu cữu mang Âu Dương đại ca tới gặp ngài. Hài nhi có thể gặp được cha ít nhiều nhờ Âu Dương đại ca.”
Ở lúc Cô Nhiên yên lặng cùng nương nói chuyện, Phong Khiếu Nhiên cũng ở trong lòng hướng nữ nhân trong phần mộ nói:“Hồng Sương, ngươi cho ta Nhiên nhi, ân oán giữa ngươi và ta từ nay về sau xóa bỏ. Ngươi đầu thai đi thôi, kiếp sau vào một hảo nhân gia, không cần lại bị người lợi dụng.” Sờ sờ đầu Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên vươn tay, thời gian không sai biệt lắm . Trong lòng biết mình phải đi, Cô Nhiên dập đầu lạy ba cái, đứng lên cầm tay cha.
“Đi thôi.”
“Tiêu, sau này hàng năm ngày giỗ nương, ta có thể đến xem nàng sao?”
“Có thể.” ôm Cô Nhiên xoay người rời đi, Phong Khiếu Nhiên thản nhiên nói:“Ta cùng ngươi đến.” Ngửa đầu hướng về cha ôn nhu cười, Cô Nhiên lại quay đầu nhìn mộ nương.
“Ta muốn khắc một khối bia cho nương.”
“Ta đã phân phó Phong Hải đi làm .”
“Cảm tạ Tiêu.”
“Ngươi nói cái gì?”
Cười sâu, Cô Nhiên kéo xuống tay cha cầm chặt, cha không thích y nói cảm tạ thì không nói là được. Lại quay đầu nhìn thoáng qua mộ nương, Cô Nhiên và cha sóng vai rời đi. Nương, cảm tạ ngài sinh ra ta, ta sẽ tính cả phần của ngài cùng nhau đến yêu cha. Có đôi khi ta sẽ nghĩ, ta yêu cha như thế là vì nương, bởi vì nương hy vọng ta có thể hoàn thành tiếc nuối không thể cùng cha đầu bạc đến già của ngài. Không thì ta vì sao dễ dàng liền yêu thương cha như vậy? Mà cha lại vì sao sẽ liếc mắt một cái liền thích ta?
“Nhiên, ngươi vừa rồi cùng nàng nói cái gì?”
“Ta nói cha rất thương ta, khiến nương yên tâm.”
“Chỉ có cái này?”
“Còn có…… Ta yêu cha, sẽ tính cả một phần của nương đến yêu cha.”
“Ngươi không cần tính cả phần của nàng, ta chỉ muốn ngươi độc hữu một phần này.”
“Hảo.”
Hồng Sương thương hắn sao? Hắn không biết, cũng không muốn biết. Chỉ cần người này thương hắn là đủ rồi.