Chương 54: Ngoại truyện: Tâm lộ [ Nhị ]
Trên đường hồi trình, suy nghĩ duy nhất trong đầu Phong Khiếu Nhiên chính là người nào đó, thẳng đến xa phu nhắc nhở hắn đã đến hắn mới hồi phục tinh thần lại. Quản gia Mạc Lâm đã ở cửa. Xuống xe, Phong Khiếu Nhiên câu đầu tiên chính là hỏi:“Cô Nhiên trở lại chưa?”“Hồi lâu chủ, Cô Nhiên một canh giờ trước đã trở lại.”
Một canh giờ trước mới trở về? Phong Khiếu Nhiên ở trong lòng nhíu nhíu mi, tiếp theo lại giãn ra, người nọ hẳn là ngoạn thật sự vui vẻ đi. Đi nhanh hướng đến Khiếu Nhiên cư, hắn lại hỏi:“Y mua cái gì?”
Mạc Lâm áp chế ngạc nhiên, trả lời:“Cô Nhiên không có đi trấn trên, mới vừa đi đến trong rừng ngoài lâu y liền cho xa phu về trước. Xa phu nói y thực thích phiến rừng kia, lúc Cô Nhiên trở về trên người còn dính lá cây ni.”
Y không đi trấn trên? Phong Khiếu Nhiên ngừng cước bộ, tiếp đó bước chân càng nhanh , rất giống chuyện người nọ sẽ làm ra.“Chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa.”
“Vâng.” Mạc Lâm khom người lui ra.
Không thể nói rõ trong lòng là cảm giác gì, Phong Khiếu Nhiên sau khi vào Khiếu Nhiên cư ngược lại có chút do dự . Muốn hỏi người nọ vì sao không đi thôn trấn hay không? Nghĩ lại, hắn liền ở trong lòng lắc đầu. Người nọ từ nhỏ lớn lên trong cốc, dù tính là đi thôn trấn cũng không biết nên mua cái gì. Là hắn sơ ý .Một góc trong tim nhất thời mềm nhuyễn, chân của người nọ, thuần của người nọ lại một lần đảo loạn một trì xuân thủy trong lòng Phong Khiếu Nhiên. Y phục của người nọ đều cũ , ngày mai hắn sẽ nhớ rõ dặn dò Mạc Lâm tìm người may mấy thân xiêm y cho y, lại làm hai đôi nhuyễn hài.
Tâm định, Phong Khiếu Nhiên mới hướng đến phòng ngủ của mình, lúc đi ngang qua phòng Cô Nhiên lỗ tai hắn chợt giật giật, phòng trong có tiếng nước truyền ra. Vẫn chưa nghĩ nhiều, một ngày không gặp người nào đó, hắn liền trực tiếp ở cửa phòng Cô Nhiên ngừng lại. Tiếng nước càng phát ra rõ ràng, nghĩ đến người nào đó có khả năng đang làm gì, Phong Khiếu Nhiên nhất thời miệng khô lưỡi nóng, một tay đặt trên cửa. Nuốt nuốt cổ họng, nghĩ đến một màn phòng trong có lẽ sẽ xuất hiện, hắn thực quá phận không có gõ cửa mà trực tiếp đẩy vào.
“Lâu chủ, ngài, ngài trở lại.”
Rầm, Phong Khiếu Nhiên tinh tường nghe được thanh âm nuốt nước miếng của mình. Người nào đó ngày tư dạ tưởng cả người ướt đẫm chỉ chụp vào một kiện nội sam, nửa người dưới trần trụi đứng ở nơi đó. Hai chân dài bóng loáng bởi vì thẹn thùng mà thấu hồng nhạt, cánh mông bị nội sam miễn cưỡng che khuất ẩn ẩn lộ ra non nớt giữa hai chân, Phong Khiếu Nhiên chỉ cảm thấy mũi nóng lên, có cái gì muốn chảy ra .
“Chuẩn bị xong đến phòng ta.”
Không dám lại tiếp tục ở đây, Phong Khiếu Nhiên xoay người liền đi, hắn đánh giá cao định lực của mình, hắn làm sao lại nghĩ rằng mình có thể nhịn thêm hai năm? Vừa rồi hắn thiếu chút nữa liền không quản hết thảy xông lên ôm lấy người nọ đem người nọ ném đến trên giường! (←__←)
Liều mạng cùng du͙© vọиɠ đấu tranh, thật vất vả đợi người nọ đến đây, đầy mặt y đầy thần sắc xấu hổ, nhìn mà thứ giữa hai chân hắn rục rịch. Nhìn chằm chằm hai gò má phấn hồng, thẳng đến người nọ ngượng ngùng cúi đầu, lỗ tai đều đỏ hắn mới luyến tiếc dời ánh mắt.
“Tắm rửa.”
“Vâng.”
Nhìn người nọ rời đi, Phong Khiếu Nhiên một tay đè lại phân thân cứng rắn của mình, dường như là lần đầu tiên hắn có cường liệt du͙© vọиɠ thế này. Nhưng hắn lại hiểu được, bây giờ còn chưa phải lúc, hắn không muốn người nọ sợ hắn.
Động tác của y luôn luôn lưu loát, rất nhanh liền chuẩn bị tốt . Bất quá hôm nay hắn tuyệt đối không thể khiến người nọ hầu hạ hắn tắm rửa. Nhưng hắn cuối cùng vẫn là nhịn không được, thừa dịp người nọ vì hắn thay xiêm y liền cầm lấy tay y, để tự an ủi nội tâm hư không. Trước khi du͙© vọиɠ phá tan nhà giam liền khiến người nọ rời đi, hắn không phải không có nhìn thấy khó hiểu cùng kinh hoảng trong mắt y, giờ khắc này hắn lần đầu tiên thống hận miệng lưỡi của mình như thế. Người nọ tâm tư đơn thuần, nhất định sẽ tưởng rằng hắn mất hứng . Sau này tìm cơ hội bồi thường người nọ đi.
Ba mươi năm, số lần Phong Khiếu Nhiên tự an ủi có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nằm ở dục dũng, hắn chán ghét sờ lên du͙© vọиɠ có làm sao cũng không thể nhuyễn xuống của mình, trong óc ảo tưởng người nọ ở dưới thân hắn rêи ɾỉ. Hắn không có ôm qua nam tử, nhưng hắn đã có thể tưởng tượng thấy người nọ ở dưới thân hắn sẽ đẹp cỡ nào. Du͙© vọиɠ phun bắn, Phong Khiếu Nhiên chỉ cảm thấy nội tâm càng thêm hư không cũng càng thêm vội vàng, hắn không muốn lại tiếp tục đợi .
…………
Nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng người nào đó, Phong Khiếu Nhiên lặng yên không một tiếng động đi đến bên giường người nọ. Người trên giường đang ngủ say, cả người cuộn trong chăn. Cho dù là trong bóng đêm, hắn cũng có thể tinh tường nhìn thấy tái nhợt trên mặt còn có ướŧ áŧ còn chưa biến mất nơi khóe mắt. Tâm siết chặt, Phong Khiếu Nhiên nhếch môi nâng tay lau đi vết lệ chói mắt kia. Hắn lại khiến người này thương tâm, khiến người này hiểu lầm . Ngày hôm qua nói lên Phong Hải và Phong Nham muốn về đây, sắc mặt người này liền thay đổi. Tuy rằng người này dùng thư chắn mặt mình, nhưng hắn vẫn chú ý người này sao lại phát hiện không được khác thường? Người này đang sợ cái gì? Sợ Phong Hải, Phong Nham khi dễ y sao? Đừng nói Phong Hải, Phong Nham sẽ không, nếu bọn hắn dám khi dễ người này, hắn tuyệt đối không buông tha bọn họ ! nhưng lời này bảo hắn như thế nào nói ra miệng? Nói, sợ người này sẽ tưởng rằng hắn điên rồi đi.
Hắn thực sự là sắp điên rồi, sắp bị dục niệm áp không được trong lòng bức điên rồi. Nhìn người này và Phong Hải, Phong Nham ở chung thực khoái trá, hắn liền đặc biệt không thoải mái; Nhìn ánh mắt Phong Hải, Phong Nham chăm chú vào người này hắn liền nhịn không được ghen tuông. Hắn không khống chế được tính tình mình, hắn biết giọng điệu của mình quá nặng , nhưng khi đó ý niệm duy nhất trong đầu hắn chính là đem người này đi, kết quả lại làm y thương tâm. Hắn không thích người này quá để ý người khác, người này tốt nhất trừ bỏ hắn ra ai cũng đều không cần đặt ở trong lòng. Nhưng hắn còn chưa có nghĩ được như thế nào đòi niềm vui từ người này, hắn lại còn chọc người này thương tâm . Hắn không để người này chuẩn bị hạ lễ sinh thần là không muốn khiến người này bận tâm. Với hắn mà nói, lễ vật nào cũng đều so ra kém người này ở bên người hắn.
Không thể còn tiếp tục như vậy , còn tiếp tục như vậy hắn sẽ triệt để làm người này thương tâm, đem người này đẩy càng xa. Liền ở ngày sinh thần đi, ngày đó hắn sẽ hướng mọi người tuyên bố thân phận mới của Cô Nhiên. Cô Nhiên không chỉ là tiểu tư bên người hắn, mà còn là lâu chủ phu nhân hắn sắp thú. Cho dù người này sẽ sợ hắn cũng không quản , hắn không thể khiến người này vẫn tiếp tục hiểu lầm. Người này rõ ràng gầy, sắc mặt cũng rất kém cỏi, đều là bởi vì hắn không giỏi ngôn từ, bởi vì hắn xấu tính.
Làm ra quyết định, Phong Khiếu Nhiên liền không hề chần chờ. Tuổi của hắn đủ để làm phụ thân người này rồi, nhưng này thì như thế nào? Hắn cảm giác ra người này thực để ý hắn, so với để ý bất luận kẻ nào. Không thì người này sẽ không bởi vì hắn kỳ quái mà thương tâm, rơi lệ. Nếu người này không cần hắn thì làm sao lại mỗi ngày quan tâm ăn mặc, đem giường hắn phơi đến mềm mềm , còn luôn cẩn thận điểm lên huân văn thảo khiến hắn có thể ngủ an ổn? Mỗi một sự kiện người này làm với hắn mỗi ngày đều tràn ngập quan tâm, trong lòng y, hẳn là có hắn đi. Phong Khiếu Nhiên…… Cô Nhiên…… Trong tên của hắn và y đều có một chữ “Nhiên”, thuyết minh hắn cùng với y gặp nhau là đương nhiên , hắn thú y làm thê cũng là đương nhiên . Cúi đầu ở trên môi người nọ nhẹ nhàng liếʍ một ngụm, giảm bớt nghẹn lấp dưới ngực, Phong Khiếu Nhiên ngồi ở bên giường vẫn thủ đến trời sắp sáng mới rời đi.
Thoát y phục lên giường, nghiêng tai nghe cước bộ người nọ đứng ở cửa phòng, Phong Khiếu Nhiên mới từ trên giường xuống dưới. Theo thường lệ khiến người nọ hầu hạ hắn thay y phục, nhịn không được lại một lần cầm tay y, Phong Khiếu Nhiên nhíu nhíu mày, tay người này thực lạnh, không ấm áp giống lúc trước. Cẩn thận nhìn mặt đối phương, không tái nhợt giống đêm qua, hắn mới thoáng thả tâm. Trong mắt người nọ thực bình tĩnh, yên lặng đợi hắn giải thích hoặc là buông ra. Người này chính là như vậy, chưa bao giờ hỏi nhiều, ôn ôn nhu nhu, im lặng , khiến hắn cũng theo đó bình tĩnh rất nhiều.
Luyến tiếc buông tay người nọ, Phong Khiếu Nhiên mở miệng:“Tiếp tục.”
Nhìn người nọ tỉ mỉ cài mỗi một khỏa cúc cho hắn, thắt đai lưng, sửa sang lại vạt áo, quyền đầu Phong Khiếu Nhiên nắm rồi lại nắm, hắn muốn đem người này ôm vào trong ngực, gắt gao, ôm vào trong ngực. Cho dù cái gì cũng đều không làm, chỉ ôm suy nghĩ như vậy cũng là dị thường thoải mái. Sắp, cũng sắp, tiếp qua vài ngày người này liền hiểu được tính xấu của hắn chỉ là bởi vì ghen. Người này sẽ minh bạch đi, sẽ, người này so với bất luận kẻ nào đều trí tuệ đều thiện giải nhân ý, người này sẽ minh bạch .
Mà khiến Phong Khiếu Nhiên không hề nghĩ đến là, hắn rõ ràng đã thề không hề hướng người nào đó loạn phát tính tình . Thế nhưng khi nhìn thấy Lục Văn Triết không kiêng nể gì vuốt ve đầu người nào đó, cùng người nào đó nói giỡn, hắn vẫn là không thể nhịn xuống thối tính tình của mình chọc người nào đó hiểu lầm . Phong Khiếu Nhiên chưa từng chán ghét Lục Văn Triết như thế. Rõ ràng con cẩu kia là hắn chọn cho người nọ, bằng cái gì khiến Lục Văn Triết được tiện nghi? Người mà y nên cảm tạ hẳn là hắn! Mà không phải Lục Văn Triết mượn hoa hiến phật! Hắn không phải không biết Lục Văn Triết và Long Thiên Hành lén thương lượng đem người nọ đưa đến chỗ Âu Dương Húc, nằm mơ ! Bọn họ nghĩ cũng đừng nghĩ!
“Khiếu Nhiên, Tiểu Nhiên vẫn là hài tử, y đối với ngươi có thể nói là cẩn thận chiếu cố , ngươi đối với y cũng quá nghiêm khắc !”
Nghiêm khắc? Còn không phải đám gia khỏa đem mấy con mắt nhìn không hiểu của bọn họ ở bên kia quấy rối sao ! Còn dám nói hắn nghiêm khắc với người nọ! nếu hắn không chiếm được người nọ, hắn nhất định đem Lục Văn Triết ném ra Thích Nhiên lâu !
“Các ngươi đối với Cô Nhiên quá mức quan tâm !” Người nọ là của hắn! Không cần động thủ động cước với y!“Cô Nhiên là tiểu tư của ta, nên làm sao đối với y trong lòng
ta đều biết, không cần các ngươi nhiều chuyện ! Sớm đánh mất ý niệm đem y đưa đến chỗ Âu Dương, trừ phi ta tự tay thả người, không thì Cô Nhiên một đời đều là tiểu tư bên người Phong Khiếu Nhiên. Điểm ấy, các ngươi tốt nhất nhớ rõ !” Hơn nữa người nọ cũng sắp trở thành thê của hắn, đừng tưởng rằng bọn họ là hảo hữu của hắn thì hắn sẽ không ra tay với bọn họ. Hắn là người tuyệt đối kiến sắc vong hữu (thấy sắc quên bạn)!
“Khiếu Nhiên ! ngươi sẽ hủy hài tử kia!”
Chưa bao giờ đối với Lục Văn Triết phẫn nộ như thế, Phong Khiếu Nhiên đứng dậy liền đi:“Bắt đầu từ thời khắc y xuất hiện ở trước mặt ta cũng đã không thể rời đi Thích Nhiên lâu , muốn trách các ngươi liền đi trách Âu Dương Húc, dù tính là bị hủy, y cũng là hủy ở trong tay Âu Dương Húc.” Chẳng lẽ hắn không thể có người mình thích? Chẳng lẽ ở trong mắt bọn họ hắn khiến người ghét như vậy sao? ! Hắn là gϊếŧ Hồng Sương, thì tính sao? Hắn không yêu nàng! Nhưng người này, liền tính là người nọ không muốn, hắn cũng tuyệt sẽ không thả y đi! Hắn không chiếm được người nọ, ai cũng đừng muốn có được! Cho dù hắn hủy người nọ !
Phong Khiếu Nhiên muốn khí tạc . Hắn lâm vào điên cuồng tất cả cảm xúc phản đối đều toàn bộ ào lên. Hắn là người không hiểu yêu, nhưng hắn làm sao biết? Không có người dạy qua hắn ! Hắn đã cố gắng học tập , những người đó không chỉ không muốn cho hắn thêm một ít thời gian, còn muốn giật giây người nọ rời đi hắn ! Không thể tha thứ !
Một cước bước vào Khiếu Nhiên cư, lý trí Phong Khiếu Nhiên nháy mắt trở lại một nửa. Hắn rõ ràng sắc mặt của mình hiện tại có bao nhiêu bất mãn, vạn nhất khiến người nọ thấy được sẽ càng hiểu lầm hắn, sẽ càng thương tâm hơn. Ở trong sân bình tĩnh nửa ngày, sắc mặt Phong Khiếu Nhiên như thường đẩy ra cửa phòng Cô Nhiên. Trong phòng im ắng , hắn nhẹ giọng đi vào, quả nhiên, người nọ đang ngủ . Thấy được người nọ, khó chịu đọng lại trong ngực Phong Khiếu Nhiên lập tức tiêu tán. Chậm rãi đi đến bên giường, chăm chú nhìn thụy nhan người nọ thấu đau lòng, quyền đầu nắm chặt. Sắp, cũng sắp, sinh thần hắn cũng sắp đến. Nhiên, thực xin lỗi, khiến ngươi chịu ủy khuất .