Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 45

Chương 45: Sinh tử tương hứa
Nhìn thấy Âu Dương nhịn không được khóc lên, Lục Văn Triết thống khổ nhắm lại hai mắt, một lát sau hắn mở mắt khổ sở nhìn mấy người vẻ mặt đau thương chung quanh, bất đắc dĩ mà bi thương nói:” Âu Dương, sau khi nhận được tin tức Khiếu Nhiên xảy ra chuyện, ta đã nghĩ, tiểu Nhiên…sợ là sẽ không còn sống sót.”

” Âu Dương?!”

” Âu Dương đại ca!”

Long Thiên Hành không giống như bọn người Âu Dương Húc lộ ra biểu tình sửng sốt, lao lực cùng ưu tâm làm thanh âm của hắn có vẻ khàn khàn: “Khiếu Nhiên là toàn bộ của tiểu Nhiên, hôm nay Khiếu Nhiên xảy ra chuyện, các ngươi nghĩ tiểu Nhiên còn có thể sống sót sao? Cho dù tiểu Nhiên có uống thuốc, nhưng tâm chết thì như thế nào tiếp tục sống…. hiện tại duy nhất phải làm chính là có thể tìm được Khiếu Nhiên…” Nói tới đây, Long Thiên Hành vốn là nam tử trầm ổn cũng lại không thể nói trọn câu, thanh âm cũng bắt đầu nghẹn ngào,” đừng làm tiểu Nhiên tiếc nuối.” Nói xong, Long Thiên Hành cũng bưng kín mặt, bọn họ đều biết, trong trận sơn hồng kia, việc Khiếu Nhiên có thể sống sót vẫn là hy vọng xa vời, huống chi đã nhiều ngày như vậy, một chút tin tức đều không có, nếu Khiếu Nhiên còn sống, hắn sẽ không thể làm tiểu Nhiên chịu thương tâm nhiều ngày như vậy.

” Không…không…” Âu Dương Húc hô to lên,” Không được! Đều trách ta… nếu không phải ta đem tiểu Nhiên mang đến, tiểu Nhiên cũng sẽ không…Khiếu Nhiên cũng sẽ không…đều là ta…” Âu Dương Húc cả người run rẩy, vẻ mặt tràn đầy hối hận, nếu không phải hắn mang tiểu Nhiên đến trước mặt Khiếu Nhiên, hai người bọn họ có lẽ cũng sẽ không chết.

” Âu Dương…có lẽ đối với bọn họ mà nói, đây là hạnh phúc…” Long Thiên Hành vỗ vỗ Âu Dương Húc, lệ trong mắt đồng loạt rơi xuống,” Ta không hy vọng tiểu Nhiên đi…khả nếu hắn chấp ý muốn đi, chúng ta…cũng không thể làm hắn cả đời sống trong thống khổ…” Long Thiên Hành nhìn về phía Văn Thiên Vũ, ôm quyền,” đa tạ Văn các chủ đã nhiều ngày hỗ trợ, chẳng qua, thứ mà Nhiên thiếu gia phân phó, vẫn là giao cho tại hạ xử lí đi.”

Văn Thiên Vũ cũng chưa nói cái gì, đem tờ giấy trên tay đưa cho Long Thiên Hành, đôi mắt phức tạp thâm trầm cùng mi gian nhíu chặt biểu hiện ra nội tâm hắn đang rất bất bình.” Các ngươi vì sao không khuyên hắn, Phong lâu chủ tuy xảy ra chuyện, khả một khi Phong lâu chủ đã đem hắn giữ lại trước đó, chính là muốn hắn hảo hảo sống, một khi đã như vậy, các ngươi càng nên khuyên hắn, để hắn hảo hảo sống tốt, mà không phải mặc hắn tiếp tục như thế này. Nếu Cô Nhiên thực sự như vậy mà rời đi, các ngươi làm sao đối mặt với Phong lâu chủ? Cô Nhiên còn nhỏ như thế, tuy hiện tại sẽ thực thống khổ, nhưng tục ngữ nói ‘thời gian là phương thuốc chữa khỏi hết thảy’, qua vài năm nữa, chờ hắn trưởng thành, có lẽ hắn có thể quên đi, các ngươi là một một chút cố gắng đều không làm?! Hay là nói, kỳ thật bản thân các ngươi đều có tư tâm? Phong lâu chủ và con hắn đều chết, vậy Thích Nhiên lâu tự nhiên không người cai quản!” khẩu khí lẫn ánh mắt Văn Thiên Vũ đều là không đồng tình cùng ki phúng (giễu cợt/mỉa mai) , một câu cuối cùng hiển nhiên ám chỉ mấy người này đang nhắm tới sản nghiệp của Thích Nhiên lâu.

Nghe được những lời Văn Thiên vũ nói, bọn người Lục Văn Triết lại không có chút phẫn nộ thậm chí là sinh khí , Âu Dương Húc ngây người tựa kẻ ngốc nhìn Văn Thiên Vũ, Phong Hải cũng chỉ biết thương tâm mặc cho Long Thiên Hành ôm an ủi. Hướng Lục Văn Triết ý bảo một chút, Long Thiên Hành lấy mảnh giấy viết mấy thứ mà Cô Nhiên muốn bọn họ an trí, kéo tay Phong Hải cùng Âu Dương Húc theo Triệu Vũ cùng nhau rời đi.

” Thế nào? Bị ta nói trúng sao?” Văn Thiên Vũ bất mãn nhìn Lục Văn Triết, trong mắt hàn quang đại thịnh. (lóe sáng rực *_*)

” Văn các chủ, đối với tiểu Nhiên, ngươi là có tư tâm đi” Lục Văn Triết đi đến ghế đá phía trước ngồi xuống, nhìn về phía phòng Cô Nhiên, trong mắt đậm ôn nhu.

” Đúng vậy, ta đối với hắn là nhất kiến chung tình.” Văn Hình Thiên cũng ngồi xuống, nhìn về phía phòng Cô Nhiên, không phủ nhận tâm tư của mình. (em thích anh rầu nga:”>)

” Văn các chủ, nếu là những người khác, ta sẽ khuyên hắn, chẳng sợ là bức, ta cũng sẽ buộc hắn uống thuốc, cũng sẽ buộc hắn sống sót, thậm chí sẽ tạo cho ngươi cơ hội tiếp cận hắn. Khả với tiểu Nhiên…. ta làm không được” Lục Văn Triết quay đầu trực diện nhìn về phía Văn Thiên Vũ.

” Lục tham đường là làm không được hay là không muốn làm?” Văn Thiên Vũ lạnh lùng nói, vẻ mặt mang phẫn nộ lẫn khinh thường.

” Văn các chủ, có lẽ những gì ta nói ngươi đều sẽ không tin, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, hai người bọn họ, bất luận là có một người không tồn tại, tên còn lại tuyệt sẽ không sống cô độc. Giữa bọn họ, bất luận kẻ nào đều không thể giới nhập, cũng không có người nào có thể tách rời.” Lục Văn Triết lộ ra mạt cười khổ,” Ngươi nghĩ rằng bọn ta và ngươi muốn nhìn thấy tiểu Nhiên như vậy sao? Tiểu Nhiên nói chuyện nhìn như ôn hòa, nhưng chỉ cần là quan hệ đến chuyện của Khiếu Nhiên, ai cũng đều khuyên không được…nếu muốn cho tiểu Nhiên vô sự, Khiếu Nhiên phải còn sống.”

” Phong Khiếu Nhiên lúc trước cũng không nên ra tay với Cô Nhiên, đó là con của hắn! Nếu không, Cô Nhiên cũng sẽ không như vậy, các ngươi chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn hắn uổng phí mười lăm năm sống trên đời này ?!” Văn Thiên Vũ hung hăng vỗ xuống thạch bàn, trên mặt bàn

nhất thời xuất hiện vết nứt. (*0*|||| aj đưa mặt cho hắn tát thử coi)

” Văn các chủ… hai người bọn họ trời sinh đã thuộc về nhau, cho dù bọn họ không phải là phụ tử.” Lục Văn Triết không giải thích, chính là nói một câu này xong liền đứng lên, thu hồi ánh mắt, Lục Văn Triết không hề nhìn Văn Thiên Vũ mà đứng dậy cùng thuộc hạ đang đợi hắn phía trước rời đi.

Văn Thiên Vũ ngồi ở nơi đây vẫn không nhúc nhích, trong ánh mắt lóe ra hào quang chẳng biết tên, thẳng đến khi Lục Văn Triết đi xa, Văn Thiên Vũ mới đứng lên hướng phòng Cô Nhiên đi đến.

” Cô Nhiên…” Hướng người đang nằm trên giường, Văn Thiên Vũ nhẹ giọng gọi một tiếng, thấy Cô Nhiên không có phản ứng gì, Văn Thiên Vũ cẩn thận đi lên trước,” Cô Nhiên, ta biết ngươi tỉnh, có thể nói chuyện không?” Nói xong, Văn Thiên Vũ kéo ghế dựa ngồi ở bên giường Cô Nhiên.

” Cô Nhiên, Phong lâu chủ một khi đã ở lúc nguy hiểm nhất để lại ngươi, chính là hy vọng ngươi có thể hảo hảo sống, ngươi nếu thực yêu Phong lâu chủ thì nên làm hắn an tâm, mà không phải là như hiện tại không thương tiếc thân thể chính mình như vậy.” Văn Thiên Vũ biết Cô Nhiên thực không có ngủ, hắn cũng không tin tưởng lời của bọn Lục Văn Triết, với hắn xem ra, trải qua gian nan thì mọi người càng nên cố gắng sống mới phải, càng huống chi Cô Nhiên còn nhỏ như thế, cùng Phong Khiếu Nhiên một chỗ cũng bất quá chỉ có hai năm, có lẽ thế nào là thân tình thế nào là tình yêu nam nữ hắn đều phân không rõ ràng lắm, chỉ là nhất thời bị mê hoặc mà thôi, có thể nào cứ như vậy buông tha cho chính mình.

Cô Nhiên không có động, chính là mở ánh mắt, bàn tay dưới chăn nhẹ nhàng sờ lên mắt cá chân của mình.

Thấy Cô Nhiên có động tĩnh, Văn Thiên Vũ tiếp tục nói: “Cô nhiên, ngươi năm nay vừa mới mười lăm, ngươi còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu. Ta biết đối với Phong lâu chủ, ngươi là yêu thích, khả sau vài năm ngươi sẽ phát hiện, có lẽ cái loại yêu này cũng không như ngươi tưởng. Ngươi dù sao cũng cùng Phong lâu chủ chia lìa nhiều năm, đột nhiên gặp được thân sinh phụ thân của mình, khó có thể không sinh ra cảm giác bất đồng, khả kia rốt cuộc là loại yêu nào, có thể chính bản thân ngươi cũng không rõ ràng lắm, nếu ngươi hiện tại tùy tiện bỏ qua chính mình, vậy không phải rất đáng tiếc sao? Có lẽ có một ngày ngươi sẽ gặp được người mình thực sự yêu. Càng huống chi…Phong lâu chủ cũng hy vọng ngươi có thể sống tốt.” Nhìn người trên giường sắc mặt tái nhợt, trong lòng Văn Thiên Vũ xẹt qua một tia đau lòng, hắn hy vọng mình có thể làm người mà Cô Nhiên yêu nhất, có lẽ hắn phải tiêu tốn thời gian cả đời.

” Văn các chủ…” Cô Nhiên lúc này lại đột nhiên mở miệng, khả thanh âm lại phi thường thấp, phi thường nhẹ, làm Văn Thiên Vũ vốn còn đang kinh ngạc cũng có chút tâm hoảng,” Cha lưu lại ta…không phải vì cho ta tiếp tục sống…”

” Cô Nhiên?!” Văn Thiên Vũ kinh hảm một tiếng.

” Cha đã nói…cho dù là chết, hắn cũng sẽ mang ta theo, sẽ không bỏ rơi ta nữa…” Cô Nhiên không biết là bởi vì mỏi mệt hay là bởi vì suy yếu, lại nhắm lại hai mắt, thanh âm cũng trở nên càng nhẹ,” Cha…chính là còn có chuyện chưa làm xong…cho nên tạm thời lưu lại ta để ta làm xong.”

” Chuyện…gì …” Nhớ tới những thứ vừa rồi Cô Nhiên nhờ mua, sắc mặt Văn Thiên Vũ biến thành trắng bệch.

Khóe miệng Cô Nhiên giương lên một mạt tươi cười hạnh phúc, nhàn nhạt nói:” Thành thân…cha…cùng với ta thành thân…”

Hai mắt Văn Thiên Vũ kinh hãi nhìn Cô Nhiên, vội vàng nói: “Cô nhiên.. ngươi và Phong lâu chủ…là phụ tử! Như thế nào có thể…thành thân?!” Hai thân hồng bào, hé ra hồng chỉ (dây lụa đỏ) , hai cái nến đỏ, một khối hồng bố (vải đỏ) …cư nhiên là muốn thành thân?… là thành thân… hắn nên nghĩ đến, chỉ là hắn đã cự tuyệt suy nghĩ này mà thôi.

” Cha…sau khi thành hôn ta liền đi tìm ngươi…ngươi cũng không thể bỏ rơi ta nữa…” Cô Nhiên lại không tiếp tục trả lời Văn Thiên Vũ, mà là thấp trầm nói một câu, thanh âm càng ngày càng thấp, sau khi nói xong lại như trầm ngủ.

Văn Thiên Vũ run rẩy đem ngón tay lướt xuống dưới chăn Cô Nhiên kiểm tra, cảm giác được hô hấp thập phần yếu ớt mỏng manh, Văn Thiên Vũ thương tâm thu hồi tay đi ra khỏi phòng Cô Nhiên.

……………

Một đường nhân mã vội vàng phi trên sơn đạo gập ghềnh, tuy đường rất khó đi, tràn đầy đá vụn cùng nhánh cây khô, hơn nữa nơi nơi đều là nê sa, thế nhưng một hàng người vẫn đang ra sức quất lên ngựa dưới thân mình mà chạy. Trên người mỗi một người đều là bùn đất bẩn, trong đó có một người nghiêm trọng nhất, chất bùn đầy người không nói, trên người còn có một miệng vết thương xuất huyết, trên đùi thậm chí còn có một lỗ vết thương nghiêm trọng, khả miệng vết thương này chỉ là tùy ý xử lý một chút, mà người đang vội vàng này cũng căn bản không quan tâm đến một thân bị thương lẫn chật vật, chỉ không ngừng quất roi dưới thân mã, hy vọng hắn có thể chạy nhanh hơn nữa.

” Nhiên nhi…đợi cha…nhất định phải đợi cha…” Trong lòng người này không ngừng kêu gọi, ngựa dưới thân người tựa như biết suy nghĩ của hắn, tê minh một tiếng, cố gắng lướt qua tầng tầng chướng ngại hướng ra phía ngoài chạy đi.