Chương 43: Hối ước
Tiêu…đây là…” Cô Nhiên vừa cảm giác tỉnh lại đột nhiên phát hiện trên mắt cá chân có thêm một cái kim khóa (vòng kim loại) , hắn biết trừcha ra thì không có ai mang cái này cho hắn.
” Nhiên nhi, cha vẫn luôn muốn đem ngươi khóa ở bên người, khả cha lại không thể thực sự khóa được ngươi, cho nên đã nghĩ ra cách này, trừ
cha ra ai cũng không thể mở được khóa này.” Phong Khiếu Nhiên nhìn cái vòng khóa màu vàng trên mắt cá chân phấn bạch của Cô Nhiên, vẻ mặt vừa lòng vui sướиɠ.
Cô Nhiên nâng chân của mình lên nhìn nhìn, đối với ý tưởng của cha hắn không biết là có cái gì không được, chẳng qua…” Tiêu, khóa này ngươi làm lúc nào?” Cha hiện tại cho hắn mang vậy là đã làm từ trước, khả từ
sau khi rời khỏi lâu cha liền một mực ở bên người hắn a, hắn lại không biết cha khi nào thì làm cái khóa này cho hắn.
” Cha trước khi đi ra đã sai người làm tốt, khóa này làm thật sự kỳ lạ, đợi sau này xương chân của Nhiên nhi phát triển thì khóa này có thể tự điều chỉnh, sẽ không làm Nhiên nhi thấy khó chịu.” Phong Khiếu Nhiên sờ lên mắt cá chân Cô Nhiên, lại cẩn thận tránh được chân Cô Nhiên, hôm nay phải xuất môn cho nên hắn cần phải khắc chế. (=__=|||)
” Nhiên nhi thấy như thế nào?” Mang tất vào cho Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên nhìn xem vòng khóa kia có làm Cô Nhiên không thoải mái hay không.
Cô Nhiên bước xuống đất đi vài bước, rồi mới đi đến trước mặt cha ôm lấy cha cười lên: ” Tiêu, cám ơn ngươi, ta thực thích.” Cha đem hắn khóa chắc, hắn như thế nào không thích. ( _ ___||| thôi rồi lượm ơi)
” Nhiên nhi thích là được.” Phong Khiếu Nhiên khẽ hôn xuống khóe miệng Cô Nhiên,” đến thu thập một chút, ăn điểm tâm rồi chúng ta liền đi.”
Nghe thấy cha vừa nói, Cô Nhiên bắt đầu rửa mặt dùng cơm, hắn biết cha muốn dẫn hắn đi xem những nơi khác. Thấy Cô Nhiên có vẻ cực kỳ cao hứng, trên mặt Phong Khiếu Nhiên cũng hiện ra sắc thái nhàn nhạt vui mừng.
…………….
” Tiêu… mưa này đến khi nào mới có thể ngừng?” Nhìn trận mưa lớn bên ngoài liên tục rơi suốt ba ngày, Cô Nhiên hỏi người ở phía sau. Bọn họ từ biệt trang đi được nửa đường liền bắt đầu rơi mưa to, bất đắc dĩ hắn và cha còn có Triệu đại ca đi theo chỉ có thể ở khách điếm phụ cận tạm thời trụ lại.
” Nhiên nhi thấy buồn?” Phong Khiếu Nhiên từ phía sau ôm lấy Cô Nhiên, hắn cũng không nghĩ tới sẽ bị vây ở cái trấn nhỏ Thiên Tích này.
” Vậy thì không.” Trong ánh mắt nhuận ngọc của Cô Nhiên tất cả đều là thỏa mãn,” Có Tiêu ở đây, như thế nào lại buồn?” Hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi thử, cùng cha một chỗ hắn chỉ thấy mỗi một ngày đều trôi qua quá nhanh.
” Nhiên nhi, cha đã phái người trở về truyền lời, hai tháng sau ngươi cùng cha thành thân.” Tuy không thể xuất môn, chẳng qua Phong Khiếu Nhiên cũng rất thích những ngày hắn cùng Cô Nhiên một mình ở chung.
” Được.” Cô Nhiên chuyển thân ngẩng đầu nhìn cha, trong mắt tràn đầy sự
chấp thuận, có thể cùng cha thành thân là chuyện hắn trước kia muốn nghĩ cũng không dám nghĩa, khả hiện tại, hắn muốn thành thê tử của cha, hắn là của cha, mà cha cũng là của hắn.
Giữa lúc Cô Nhiên và Phong Khiếu Nhiên đang hưởng thụ không gian ấm áp của hai người thì, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm kinh hảm.” Lâu chủ! Sơn hồng (nham thạch) lao xuống đây, thỉnh lâu chủ cùng thiếu gia lập tức rời đi!” Triệu Vũ từ bên ngoài vọt đến, hô to lên. Phong Khiếu Nhiên vừa nghe nhanh chóng ôm lấy Cô Nhiên, Triệu Vũ cũng cầm lấy hành trang tùy thân của lâu chủ cùng xông ra ngoài.
” Nhiên nhi, ôm chặt cha!” Một tay ôm Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên vận khí bay lên nóc nhà, bên tai không ngừng truyền đến tiếng gầm rú gào thét, đám người bốn phía nơi ngã tư
đường tràn ngập khủng hoảng, trên núi cách đó không xa rõ ràng có thể thấy được nê sa (một chất sền sệt) màu vàng đen lấp đầy những cây cối to lớn khi lướt qua.
Cô Nhiên cũng thấy được thứ trên núi đang lao xuống, hắn biết tình huống hiện tại rất nguy hiểm, cho nên hắn gắt gao ôm cha, hắn không ngừng cầu khẩn lên trời cao có thể cho bọn họ bình an, hắn không muốn chỉ vừa mới tiếp xúc đến hạnh phúc lại rơi vào trong bóng đêm vô tận.
” Tiêu! Ngươi buông ta xuống dưới đi, ta có thể chạy!” Nhìn thấy sơn hồng xa xa phía trước đang hướng bọn họ cấp tốc vọt tới, Cô Nhiên không muốn tăng thêm gánh nặng cho cha, cha ôm hắn thì sao có thể chạy nhanh được! Cha ôm hắn chạy đã lâu, hắn biết tốc độ của cha đang chậm lại.
” Nhiên nhi! Ôm chặt cha!” Phong Khiếu Nhiên không có buông Cô Nhiên, mà là đem Cô Nhiên ôm càng chặt,” Triệu Vũ! Tìm quanh phụ cận có nơi nào địa thế cao một chút!” Phong Khiếu Nhiên biết không thể cứ loạn chạy không có mục đích, hắn phải tìm một nơi an toàn.
” Lâu chủ! Thôn trấn này ở dưới chân núi, thuộc hạ cũng không biết nơi nào có địa thế cao!” Quay đầu lại thấy sơn hồng cách bọn họ càng ngày càng gần, trong lòng Triệu Vũ càng thêm khẩn trương ,” Lâu chủ! Lối vào thôn trấn có thân cổ thụ trăm năm!”
” Triệu vũ! Đi lên dẫn đầu!” Nghe được lời Triệu Vũ, tốc độ trên chân Phong Khiếu Nhiên lại nhanh hơn, hắn phải trước lúc
sơn hồng đuổi tới bảo hộ được người trong l*иg ngực.
” Cha! Ngươi buông ta xuống dưới! Cha!” Nhìn thấy cuồn cuộn nê sa chung quanh sắp vượt qua bọn họ, Cô Nhiên hô to lên, hắn biết nếu cha còn ôm hắn căn bản là không chạy thoát được.
” Nhiên nhi, cha đã đáp ứng với ngươi, tuyệt sẽ không đem ngươi bỏ qua lần nữa!” Phong Khiếu Nhiên đề khí liều mạng hướng trấn khẩu chạy đi.
” Cha…Nhiên nhi cầu ngươi, ngươi buông ta xuống dưới đi…” Cô Nhiên gấp đến độ khóc lên, hắn biết võ công của mình không giỏi, mà nếu thật sự hôm nay hắn và cha trốn không thoát, hắn cũng nhất định muốn bảo trụ cha, hắn…hắn là người đã chết qua hai lần, hắn không sợ chết.
Phong Khiếu Nhiên không nói gì, chính là hai tay ôm ổn Cô Nhiên cước bộ vẫn không đình lại tiếp tục chạy về phía trước.” Ùynh… bá…” Phong Khiếu Nhiên mạnh nhảy về phía trước vài thước, một đống nhà ở hắn lướt qua đã bị chất sệt dẫm nát tiến vào trong bụng hắc ám, phụ cận mấy trăm người trong khoảnh khắc đều bị nuốt chửng.
Thời điểm sơn hồng gần như tiếp cận Phong Khiếu Nhiên và Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên đột nhiên kéo hai tay Cô Nhiên đang ôm hắn ra, đem Cô Nhiên mạnh mẽ ném đi ra ngoài.
” Cha!!!” Cô Nhiên bị ném ra ngoài muốn bắt lấy cha, lại chỉ có thể bắt vào khoảng không, nhìn thấy cha ở trước mắt hắn bị sơn hồng nuốt chửng, Cô Nhiên dừng ở một chỗ trên đài cao chỉ cảm thấy tim hắn trong nháy mắt nát vụn.
” Cha… cha… ngươi ở đâu… cha…” Cô Nhiên ngơ ngác ngồi ở trên cự thạch, nê sa chung quanh vốn đang hoạt động cũng đã ngừng lại, mưa lại lần nữa rơi xuống, hắn biết hắn đã ướt đẫm, khả cha còn không có trở về ni, cha đã nói sẽ không buông tay hắn nữa, cha đã nói… hắn phải ở trong này đợi cha, một lát nữa cha sẽ tới đón hắn.” Cha…Nhiên nhi đã đợi rất lâu, ngươi vì sao còn chưa trở về… cha…” Nhìn về phương hướng cha biến mất, Cô Nhiên quyết định đi tìm cha, cha nhất định là quên hắn còn ở trong này đợi ni.
” Thiếu gia!” Cô Nhiên sắp ngã xuống đột nhiên bị người giữ chặt, quay đầu nhìn lại, Cô Nhiên nhàn nhạt lên tiếng :” Triệu đại ca…”
” Thiếu gia…” Triệu Vũ cuối cùng cũng tìm được người, nhìn thấy tình huống của thiếu gia, lại thấy lâu chủ không ở đây, hắn không dám tiếp tục nói nữa, đôi mắt hắn ửng đỏ giữ chặt người đã tái nhợt gần như trong suốt, ” Thiếu gia… trong này rất nguy hiểm, thỉnh thiếu gia theo thuộc hạ rời đi!”
Cô Nhiên đem tay Triệu Vũ đang bắt lấy hắn chậm rãi đẩy ra, quay đầu lại nhìn về nơi đã không còn thấy cha: ” Cha còn chưa có trở về ni, ta muốn đi tìm cha…” Cha nói, hai tháng sau, liền cùng với hắn thành hôn… cha đã nói vĩnh viễn cũng sẽ không lừa hắn.
” Thiếu gia!” Triệu Vũ quỳ xuống trước mặt Cô Nhiên, giọng điệu nghẹn ngào,” Thiếu gia! Thỉnh thiếu gia niệm đến một mảnh tâm của lâu chủ đối với thiếu gia, thỉnh thiếu gia theo thuộc hạ rời đi! Thiếu gia!”
” Triệu đại ca…ta đã đáp ứng với cha, phải bồi hắn cả đời… ta đã đáp ứng…” Cô Nhiên
căn bản nghe không được những lời của Triệu Vũ, vẫn tiếp tục niệm niệm muốn đi tìm cha.
” Thiếu gia! Xin lỗi!” Mưa càng rơi càng lớn, Triệu Vũ từ phía sau đứng lên đột nhiên đánh ngất thiếu gia muốn đi xuống tìm người, hướng về nơi thiếu gia vừa rồi luôn nhìn chăm chú, Triệu Vũ quỳ xuống khái đầu (lạy) ba cái, lau khô nước mắt trong mắt, ôm lấy người đã ngất xỉu bay nhanh ly khai nơi vẫn còn nguy hiểm.