Nghĩ vậy, sự không quen khi cơ thể tiếp xúc gần với người lạ cũng dần dần dịu xuống, đều là vì để sống sót.
Nghĩ như vậy, Chu Mẫn tự an ủi mình, khi nhắm mắt lại, còn không quên nhắc nhở đứa bé bên cạnh một câu:
“Không được nói chuyện, không được làm ồn mẹ, mẹ, mẹ muốn ngủ một lát.”
Cẩu Tử cả người cứng đờ nằm bên cạnh Chu Mẫn, vô cùng ngoan ngoãn gật gật đầu. Phát hiện mẹ không nhìn thấy, sau đó nhỏ giọng nói, giọng nói mang theo một chút non nớt ngây ngô của trẻ con:
“Con không làm phiền mẹ, con sẽ bảo vệ mẹ. Cẩu Tử lớn rồi, sẽ ngoan.”
Yên tâm rồi, Chu Mẫn cuối cùng cũng bắt đầu tiếp nhận ký ức của nguyên chủ mà 484 truyền đến.
Ngoài phòng, gió bắc gào thét, thổi vào tấm ván che cửa sổ thủng lỗ chỗ kêu lạch cạch.
Trong căn phòng yên tĩnh luôn nghe thấy tiếng loảng xoảng, có lẽ là tiếng tấm ván đập vào thành cửa sổ. Cẩu Tử lén nghiêng người, mở to đôi mắt sáng long lanh, nhìn người mẹ đang ngủ say sưa, nhất thời ngẩn ngơ.
Hôm nay mẹ vẫn không có sắc mặt tốt, nhưng lại không mắng cậu, đánh cậu, cũng không phát điên lên khóc lóc la hét trong nhà.
Thật tốt.
Đây là lần đầu tiên cậu được nằm bên cạnh mẹ.
Cẩu Tử cẩn thận nhích người qua, trong lòng thầm vui sướиɠ, dụi dụi vào lòng Chu Mẫn, để mình có thể dựa sát vào mẹ hơn một chút.
Cậu thật sự rất thích, rất thích mẹ.
Nếu sau này mẹ đều cho cậu lại gần, vậy thì mẹ có đánh cậu mắng cậu thế nào, cậu cũng đều bằng lòng.
Khi 484 truyền toàn bộ vô số ký ức của nguyên chủ vào đầu Chu Mẫn, một cảm giác chóng mặt buồn nôn từ dạ dày trống rỗng ập đến, suýt nữa thì nôn ra.
Trong đầu, tất cả ký ức xa lạ về nguyên chủ lướt qua như cưỡi ngựa xem hoa, đồng thời câu chuyện của thế giới này, lấy góc nhìn của nam chính, cũng dần dần hiện ra trước mắt Chu Mẫn.
Ha hả, xem xong tất cả, nội tâm Chu Mẫn thật sự là —— không, một, chút, gợn, sóng!!!
Sóng vỗ bờ cuốn lên ngàn lớp sóng cũng không đủ để hình dung sự im lặng đinh tai nhức óc của cô lúc này.
Đây là một thế giới loạn thế tranh bá, đây là một thế giới mạng người không bằng mạng chó, đây là một thế giới mà nam chính bắt gian vợ cả ngay trên giường.
Mà nguyện vọng duy nhất của thân thể này cho đến lúc chết, là được hòa giải với chồng, để con mình được nhận tổ quy tông, được nam chính thừa nhận.
Nhưng tiền đề là, chính nguyên chủ cũng không biết cha ruột của đứa bé này là ai!
Ước mơ hão huyền đến mức điên rồ như vậy, là muốn cha con nhận nhau nhờ phép cộng hưởng sao?
Chu Mẫn đã không còn lời nào để nói.
[Tôi thật sự phải hoàn thành nhiệm vụ tìm đường chết gian khổ như vậy sao?]
Giọng nói có chút yếu ớt của 484 ngập ngừng một lúc rồi mới đứt quãng, giống như tín hiệu không ổn định:
[Ký chủ, xẹt xẹt... Tôi được ngưng tụ từ vô số oán khí, mỗi người ủy thác mà cô gặp đều đã trả giá rất lớn để triệu hồi tôi đến. Mặc dù giữa chừng có xảy ra một số vấn đề, nhưng mỗi thế giới đều có nhân quả. Nhân quả bất bình, Thiên Đạo kiếp lôi nhất định sẽ phát hiện ra cô và tôi, những linh hồn dị thế này.]
[Bị ý chí của thế giới này trục xuất, đó là kết quả tốt. Xấu hơn một chút thì chính là thân tử hồn tiêu.]
Chu Mẫn sửng sốt, không ngờ còn có yếu tố nguy hiểm như vậy. Nhưng mà, cái gì gọi là xảy ra một số vấn đề?
Cô muốn hỏi thêm, nhưng giọng nói của 484 trong đầu lại biến mất, khiến cô nhất thời có chút không biết phải làm sao.
Trong đầu tưởng tượng đến việc hoàn thành nguyện vọng của người ủy thác cùng với việc giáo hóa nam chính, đây đã không phải là 1 + 1 > 2, mà là đưa cô đi tìm chết rồi!
Cô hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu, chủ yếu là, những lá bài trong tay người ủy thác không chỉ là tệ, mà là vực sâu tuyệt vọng!
Huống hồ nam chính của vị diện này, thân phận và tính cách nói là kẻ điên tâm thần cũng không quá.