(Xưng hô theo hơi hướng hiện đại vì thế giới này là thế giới giả thiết hoàn toàn.)
Rét đậm vừa qua, sang tháng giêng lại một đợt rét đậm nữa.
Bây giờ đã là cuối tháng hai, hai năm liền hạn hán, nhờ trận tuyết lớn cuối đông mà đất đai khô cằn nứt nẻ cuối cùng cũng được xoa dịu phần nào.
Tuyết trong đất vẫn chưa tan hết, nhưng đã có thể thấy những vũng nước tuyết tan ẩm ướt trong những vết nứt khô khốc.
Những người trẻ khỏe có thể chạy nạn sớm đã đi gần hết, để lại một ngôi làng hoang tàn như làng ma, cùng với một ít người già yếu, góa bụa không đi nổi.
Họ đút tay vào áo, run rẩy đứng bên bờ ruộng, gầy gò hốc hác, như những cái xác khô nhìn những thửa ruộng nứt nẻ trơ trụi, nghĩ đến thuế má nặng nề năm nay, nước mắt chảy dài trên những khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây.
“Trời này, là muốn ép chúng ta chết mà!”
“Thời buổi này, bao giờ mới hết khổ đây.”
Các cụ già ngồi xổm bên đường, khóc lóc tuyệt vọng.
Một đứa trẻ cởi truồng, khắp người đầy những vết da nứt nẻ sưng đỏ bẩn thỉu, cũng đang nằm bò trên nền đất bẩn, lạnh đến mức toàn thân run lên.
Dù vậy, cậu vẫn không ngừng dùng hai bàn tay nhỏ bé cào bới những cọng rơm khô vàng trong đám đất cứng, rồi nhét vào trong lòng ngực gầy trơ xương sườn.
Cẩn thận dè dặt né tránh những người đang ngồi xổm bên bờ ruộng chửi trời, cậu chạy nhanh về phía căn nhà tranh rách nát.
Lúc này, Chu Mẫn vừa mới xuyên vào thế giới này, chỉ cảm thấy l*иg ngực ngột ngạt đau nhói, mặt vì nghẹt thở mà đỏ bầm như gan heo.
Há miệng muốn thở, cổ bị sợi dây thừng thô ráp siết đau rát, cơ thể lơ lửng giữa không trung, tư thế “oai hùng” lắc lư đầy nhịp điệu khiến bộ não còn chưa hoàn toàn tỉnh táo của cô lại một lần nữa đối mặt với nỗi kinh hoàng của cái chết cận kề.
Cô, đang thắt cổ?!
Chu Mẫn kinh hoàng, cố gắng trấn tĩnh để tự cứu, nhưng ngay giây tiếp theo, sợi dây thừng treo trên xà nhà tự động đứt phựt, cô trực tiếp rơi từ trên cao xuống, phát ra một tiếng “rầm” lớn.
Chu Mẫn bị rơi đến choáng váng đầu óc, còn chưa kịp xem xét xung quanh, cửa đột nhiên bị người ta đẩy ra, một đứa bé bẩn thỉu gầy trơ xương ôm một đống rơm rạ không rõ là gì đứng ở ngoài cửa.
“Mẹ, mẹ...!”
Đứa bé trai hoảng hốt sợ hãi vứt bỏ đống cỏ dại trong lòng, chạy về phía người phụ nữ vẫn còn quấn dây thừng trên cổ đang nằm trên đất.
Nhưng khi sắp đến gần người phụ nữ, cậu vội vàng dừng chân, rụt rè sợ hãi ngồi xổm xuống đất, bàn tay nhỏ bé dè dặt khẽ kéo lấy vạt áo người phụ nữ, giọng khóc nỉ non:
“Mẹ, đừng bỏ Cẩu Tử. Cẩu Tử sẽ rất ngoan, ăn ít lắm, không không không, con đều cho mẹ ăn, Cẩu Tử không ăn, mẹ đừng bỏ Cẩu Tử.”
Sau khi Chu Mẫn tiến vào thân thể này, cả người đều không thoải mái, đặc biệt là đầu và mông đều đau dữ dội, căn bản không có tâm trí dư thừa để để ý xem đứa bé bên cạnh đang nói gì.
Chỉ cảm thấy bên tai ong ong ong, sự dung hợp linh hồn khiến người ta vô cùng phiền muộn, cô cau mày nằm trên nền đất lạnh băng, tay vịn trán, cổ họng đau rát:
“Im miệng.”
Giọng nói cũng không dễ nghe, như giọng vịt đực bị người ta bóp cổ, chói tai lại khàn đặc, nhỏ và yếu ớt.
Nhưng dù vậy, tiếng khóc ríu rít bên tai lại kỳ lạ ngừng bặt.
Chu Mẫn hít sâu liên tục, đợi cho cơn đau ngực ngột ngạt giảm bớt rồi mới mở mắt ra. Đầu hơi nghiêng, lại bị đứa bé trước mặt đang khóc đến chảy cả nước mũi, rụt rè sợ sệt co rúm người làm cho giật mình.
Cậu áo rách quần manh, môi xanh xao trắng bệch, gầy gò như một bộ xương khô.
Ngoài đôi mắt to đẹp, vì đã khóc nên ngấn nước và bất an nhìn chằm chằm cô.
Trông cậu yếu ớt và nhỏ bé, giống như một con thú non đáng thương bị bỏ rơi, bị ngược đãi, bất cứ lúc nào cũng có thể chết.
Chu Mẫn nhìn đứa bé, mày nhíu lại.
Cẩu Tử vẫn luôn chú ý đến Chu Mẫn, lại bị vẻ mặt không rõ cảm xúc, dường như không vui của mẹ làm cho cả người căng cứng, cơ thể theo bản năng run lên, nhưng bàn tay nắm chặt vạt áo cô vẫn không buông ra.