Mỗi Ngày Omega Bé Nhỏ Đều Muốn Gần Gũi Với Nam Thần

Chương 6.2

Lê Ngữ không biết nên làm gì, liền mang theo ghế nhỏ và đeo ba lô, đi dọc theo dòng suối ngược lên một đoạn. Tìm được một chỗ có tầm nhìn đẹp, cậu lấy sổ phác thảo ra bắt đầu vẽ.

Rất nhanh, cậu đã hoàn thành một bức tranh phong cảnh.

Cậu lật sang trang mới của sổ phác thảo.

Tay phải cầm bút chì, Lê Ngữ ngẩng đầu ước lượng góc vẽ, suy nghĩ cách bố cục cho bức tranh tiếp theo.

Bóng dáng của Lệ Đình Uyên lọt vào tầm mắt của cậu.

Chỗ Lê Ngữ ngồi ở vị trí cao, có thể quan sát rõ cả bốn người phía dưới.

Khi cúi đầu vẽ tiếp, đường nét của Lệ Đình Uyên dần hiện ra trên giấy.

Lê Ngữ luôn yêu thích những điều đẹp đẽ.

Từ những dãy núi trùng điệp hùng vĩ, biển cả bao la cho đến con kiến nhỏ bên vệ đường.

Núi sông, kiến trúc, hoa cỏ, chim muông, con người.

Tất cả đều có thể trở thành đề tài trong tranh của cậu.

Việc cậu vẽ Lệ Đình Uyên cũng giống như lúc vẽ phong cảnh ban nãy.

Chỉ đơn thuần là sự thưởng thức cái đẹp mà thôi.



Bên dòng suối, Đoạn Dĩ Hàn bỗng nói: "Lê Ngữ đang vẽ cậu đó."

Lệ Đình Uyên nhướn mày, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn chạm phải Lê Ngữ.

Lê Ngữ hơi ngây người một chút, sau đó nở một nụ cười thật tươi.

Thản nhiên, không hề có chút bối rối nào khi bị bắt gặp.

Lệ Đình Uyên thu hồi ánh mắt, không nhìn cậu nữa, khóe môi khẽ cong thành một nụ cười mờ nhạt.



Đến chiều tối, các bạn học đi chơi bên ngoài lần lượt trở về nhà nông trại.

Những con cá câu được trong ngày cũng được mang vào bếp chế biến, nướng thơm lừng rồi dọn lên bàn.

Hôm nay ai nấy đều chơi rất vui vẻ.

Có mấy cặp đôi còn thành công nên duyên.

Vốn dĩ đây là hoạt động giao lưu, mục đích cuối cùng là tìm bạn.

Tuy nhiên, Lê Ngữ luôn ngây thơ, chẳng hề chú ý đến những điều này.

Điều khiến cậu vui là cuối cùng mình đã có một giấc ngủ ngon.

Lại còn vẽ được mấy bức phác thảo rất ưng ý.

Tối nay mọi người vẫn ngủ trong lều.

Lê Ngữ cẩn thận cất áo khoác của Lệ Đình Uyên vào hành lý.

Cậu cởi giày, leo lên giường, đắp chăn rồi mãn nguyện nhắm mắt lại.

Nhất định tối nay cũng sẽ ngủ ngon!

Nhưng, đời không như mơ.

Lê Ngữ nằm trên giường rất lâu nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.

Rõ ràng cậu rất buồn ngủ, nhưng lại không thể nào ngủ được.

Cậu bắt đầu thử đếm cừu.

Mới đếm đến hơn năm trăm, cậu đã rối và quên mất mình đã đếm đến đâu, đành phải bắt đầu lại từ đầu.

Lần đếm cừu thứ hai, giường bên cạnh Lâm Gia đã phát ra tiếng thở đều đều, rõ ràng đã ngủ say.

Lê Ngữ mở mắt nhìn chằm chằm lêи đỉиɦ lều, cau mày.

Ánh sáng từ chiếc đèn đêm mà nhà nông trại treo cố ý len qua khe hở của lều, bên tai là tiếng côn trùng rả rích, mũi cậu ngửi thấy mùi hương cỏ cây tươi mát của núi rừng.

Rõ ràng tối qua cũng là môi trường thế này mà.