Đích thân quản lý khách sạn đặc biệt dẫn họ tới vòng VIP, lúc Tô Lưu Cảnh theo sau lưng người kia đi vào thời điểm vừa nhìn thấy người ngồi trên chủ tọa cơ thể theo phản xạ có điều kiện lập tức cứng đờ.
Người đang ngồi kia chính là mẹ Hình.
Lúc mẹ Hình nhìn thấy Tô Lưu Cảnh cũng liền hừ mũi một tiếng , dời đi tầm mắt, khinh thường không muốn nhìn.
Mà ngồi bên cạnh bà ta còn có một cô gái xinh đẹp trẻ trung, tóc thật dài đã được ưu nhã vấn sơ lên bằng một vật trang sức sáng chói, trên người mặc váy hồng nhạt, nhìn một cái cũng biết là hàng hiệu nổi tiếng làm cho người khác sợ hãi than thầm, kèm theo tư thái thục nữ đúng theo quy tắc chuẩn mực của xã hội thượng lưu, nếu so với Tô Lưu Cảnh đang đứng không hề có hình dáng gì đặc biệt quả thật có sự chênh lệch thật lớn...
“Hạo Xuyên, tới xem một chút đây là ai nào”. Mẹ Hình kéo tay thiếu nữ bên cạnh, cười híp mắt nhìn Hình Hạo Xuyên .
Hình Hạo Xuyên ưu nhã ngồi xuống, mặc cho phục vụ tận tình giúp anh xếp bát đũa, khăn ăn, nhíu máy cầm ly rượu lên khẽ nhấp một hớp.
Mặt mẹ Hình cứng đờ, sau đó vừa cười đứng lên nói: “Nhiều năm không gặp, khẳng định không nhớ rõ rồi. Đây là con gái út của nhà Nam Cung, năm đó, hai người các con chẳng phải cùng nhau lớn lên chẳng khác gì thanh mai trúc mã. Con bé cố ý đi Anh quốc học trường dành cho thục nữ, hiện tại đã tốt nghiệp về nước, là người tình trong mộng của không ít công tử danh môn”.
Nam Cung Như ở một bên cúi đầu xấu hổ mỉm cười, thỉnh thoảng ngẩn đầu lên lén nhìn Hình Hạo Xuyên một cái.
Vừa thấy nói như thế, Hình Hạo Xuyên cũng thật có chút ấn tượng, năm đó tựa hồ xác thực có một cô gái nhỏ ngày ngày quấn quít đi theo phía sau anh, chỉ là bốn chữ “thanh mai trúc mã” này không khỏi có chút nặng.
“Anh Hình, chào anh, Nam Cung Như nhân cơ hội này tích cực chào hỏi, mặc dù tận lực che giấu, nhưng là ánh sáng lóe lên trong mắt khiến cho người khác không thể không chú ý.
“Ừ” Hình Hạo Xuyên gật đầu đáp, sau đó nghiêng đầu nói với Tô Lưu Cảnh đang lúng túng đứng ở một bên: “sao còn chưa ngồi xuống?”
một tiếng này để cho ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người cô, Tô Lưu Cảnh vội vàng lúng túng ngồi xuống.
Mẹ Hình chán ghét nhìn con bé vô cùng chướng mắt kia một cái, sau đó liền nói với Nam Cung Như: “tiểu Như à, ngồi vào bên cạnh anh Hình đi, dễ dàng ôn chuyện hơn”.
Nam Cung Như lập tức vui vẻ ra mặt đáp : “được ạ”, tỉ mỉ chỉnh trang sắc mặt, ngượng ngùng cùng vui sướиɠ vừa đúng, xác thực không hổ vừa tốt nghiệp trường “Danh môn thục nữ” ra ngoài.
Nam Cung Như thân mật ngồi ở bên tay trái Hình Hạo Xuyên, giả vờ tò mò nhìn Tô Lưu Cảnh một cái, ngọt ngào hỏi: “Anh Hình, vị bên cạnh là người nào vậy?”.
Hình Hạo Xuyên như có điều suy nghĩ liếc nhìn Tô Lưu Cảnh đang run rẩy trả lời: “cô ấy là bạn gái tôi”. Hai chữ bạn gái này cực kỳ mơ hồ, một mặt thừa nhận cô và bản thân mình có quan hệ với nhau, nhưng mối quan hệ đó lại rất mập mờ, dễ thân, cũn có thể sơ.
không thể không nói thủ đoạn của Hình Hạo Xuyên cực cao tay, người an bài bữa ăn tối nay dù sao cũng là mẹ anh, anh vẫn còn đang băng khoăn, cho nên cũng không muốn trước mặt người ngoài làm bà mất thể diện. Sao anh không biết mẹ mình có chủ ý gì, cho nên đây cũng coi như một hình thức cảnh báo biến tướng, anh mang bạn giá tới tham gia bữa ăn tối này, rõ ràng không muốn đến cuộc “xem mắt” nhàm chán như thế này.
Nam Cung Như cố ý kéo dài thanh âm, nói: “A, thì ra là bạn gái anh Hình sao”. trên mặt xẹt qua một tia địch ý, sau đó lại che dấu đi, ngọt ngào động lòng ngườ quay sang chào hỏi Tô Lưu Cảnh: “xin chào, tôi lên là Nam Cung Như”.
Mặt tươi cười đưa tay không đánh người, mặc dù không khí không hề vui mừng hoan hỉ như vậy, nhưng vẫn không thể không đáp lại: “xin chào, tôi tên là Tô Lưu Cảnh”.
Tô Lưu Cảnh mặc dù thấy cô ta nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng đáy mắt không che dấu được vẻ miệt thị, trong lòng đại khái cũng đoán được: cô ấy đã xem mình là đối thủ.
Hơn nữa quan sát biểu tình của mẹ Hình, coi như đã hiểu: thì ra đây là một màn xem mắt biến tướng. Mà cô lại bất hạnh bị Hình Hạo Xuyên lấy ra làm bia đỡ đạn.