Nghe được chính mình có thể nói, Tiểu Bố Bố vội vàng lau đi những giọt nước mắt còn ở trên má, vung tay vài cái như muốn xóa hết mọi buồn phiền, cảm xúc thay đổi thật nhanh từ nỗi buồn sang niềm vui sướиɠ.
Tuy nhiên, chưa bao giờ được nói tiếng người, dù đã có khả năng này, Tiểu Bố Bố vẫn chưa biết bắt đầu từ đâu.
Cậu há miệng thật to, cố gắng gọi “Ba ba” nhưng âm thanh phát ra thật khó khăn, các cơ miệng và lưỡi dường như không muốn hợp tác, cuối cùng chỉ bật ra một tiếng “kuba!”
Tiểu Bố Bố cảm thấy sốt ruột và lo lắng, vội vàng hỏi hệ thống: “Tôi vẫn chưa nói được à? Tại sao thế?”
Hệ thống dịu dàng an ủi cậu bé: [Vừa mới được mở khóa khả năng này thôi mà, cứ luyện tập đều đặn là sẽ nói được thôi, hơn nữa cậu đã có thể phát ra nhiều âm thanh khác nhau rồi đấy, hãy thử lại xem sao!]
Nhờ có lời động viên của hệ thống, Tiểu Bố Bố cảm thấy yên tâm hơn.
Cậu tiếp tục luyện tập, há miệng thật to và thử nói: “A a ——”
Hệ thống: “Oa! Cậu nghe này, âm a của cậu rất rõ ràng, giống hệt người thật luôn!”
Nhận được lời khen ngợi, Tiểu Bố Bố càng thêm tự tin.
Vẫn còn há miệng, cố gắng phát ra những âm thanh khác biệt, nhưng tiếc là những âm thanh thường nghe được lại không nhiều, đây là lần đầu tiên cậu tập nói chuyện, không có sự hướng dẫn và luyện tập bài bản, nên mọi thứ đều rất khó khăn.
Âm “A” là âm đơn giản nhất, và sau một hồi lâu “A” liên tục, cuối cùng cũng bật ra được âm “Y” và “Nha”.
Tiểu Bố Bố: “Y nha!”
Hệ thống không tiếc lời khen ngợi: [Tuyệt vời! Phát âm của cậu thật chuẩn xác, điều này chứng tỏ cậu đã rất gần với việc hoàn toàn làm chủ ngôn ngữ loài người rồi đấy!]
Những lời khen ngợi như rót mật vào tai khiến cậu vô cùng thích thú, quên hết cả những khó chịu và ấm ức vừa rồi.
Tiểu Bố Bố: “Y nha nha!”
Cậu vui mừng đến nỗi bắt đầu quơ chân múa tay lung tung, dù mất thăng bằng, ngã nhào xuống giường, nhưng cậu cũng nhanh chóng bò dậy, tiếp tục ê a y nha.
Tiểu Bố Bố lăn lộn trên giường, thích thú chơi đùa, thì cửa phòng bất ngờ mở ra
Nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại thì thấy ba người lớn cùng lúc xuất hiện ở cửa phòng.
Vẻ mặt Cố Hành Tàng thoáng chút nghi hoặc, trong khi Dư Tri Hạ và Cố Tĩnh Nghiên thì kinh hãi tột độ - bởi vì họ vừa liếc mắt đã thấy mái tóc của đứa trẻ đã biến thành màu đen.
Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng điều này lại vừa vặn giải quyết được nguy cơ của họ một cách hoàn hảo.
Trước đó, Dư Tri Hạ ra ngoài một mình, không bế đứa trẻ, trong lòng trống rỗng. Cố gắng nghĩ ra một lý do nào đó để qua mặt, nhưng khi đối diện với Cố Hành Tàng, cảm thấy mọi lý do đều không có sức thuyết phục.
Cố Hành Tàng vốn không phải là người ngốc nghếch, hành động của Dư Tri Hạ quá khác thường, đột nhiên ôm đứa trẻ biến mất, giờ đứa trẻ lại nhất quyết không ra, rõ ràng là muốn giấu giếm điều gì đó.
Trong lòng không khỏi suy nghĩ miên man, chẳng lẽ đứa trẻ này còn có tật xấu nào khác?
Cố Hành Tàng chủ động hỏi: “Bố Bố đâu rồi?”
Dư Tri Hạ chỉ có thể trắng trợn nói dối: “.... Thằng bé ngủ rồi, trẻ con mà, cứ buồn ngủ là ngủ thôi, cứ để thằng bé ngủ đi.”
Cả phòng chìm vào sự im lặng đáng sợ trong vài phút.
“Nếu hai em muốn anh giúp đỡ, thì ít nhất cũng nên nói thật với anh.” Cố Hành Tàng nói, “Với chút mánh khóe này, định lừa ai chứ?”
Mặt Dư Tri Hạ nóng lên, anh quả thật không giỏi nói dối, đành phải nhìn sang Cố Tĩnh Nghiên.
Cố Tĩnh Nghiên cũng không biết mở lời thế nào, họ muốn nói ra sự thật, nhưng lại sợ Cố Hành Tàng không chịu nổi cú sốc này.
Cố Hành Tàng đứng dậy: “Nếu hai em không nói, anh sẽ tự mình đi xem. Đã đến đây rồi, ít nhất cũng phải cho anh hiểu rõ tình hình của đứa trẻ.”
“Anh, anh ơi, từ từ đã...”
Họ biết là không thể giấu diếm được nữa, nhưng không ngờ sự việc lại bại lộ nhanh như vậy.
Muốn ngăn cản cũng khó, bởi vì một khi ngăn cản, chẳng khác nào thừa nhận mình chột dạ, gián tiếp khẳng định Tiểu Bố Bố có vấn đề.
“... Không phải là vấn đề gì lớn đâu, nào có nhiều chuyện như vậy chứ, anh nghe em nói này, y học bây giờ phát triển lắm rồi, bệnh gì mà chẳng chữa được.”
Cố Tĩnh Nghiên cố gắng tẩy não Cố Hành Tàng, dù chính mình cũng không tin: Đứa trẻ này rõ ràng là tóc hồng mà, có vấn đề gì về gen mà lại khiến tóc người biến thành màu hồng chứ, mà chi tiết cụ thể thì còn chưa kịp nghĩ ra!
...
Kem Ngọt: Anh trai của Cố Tĩnh Nghiên tên là Cố Hành Tàng không phải Cố Hành Viễn, mấy chương trước mình đã sửa lại hết và sửa lại cách xưng hô, cho mình xin lỗi vì sự sai sót này, mong mọi người thông cảm cho mình.