Bé Con Làm Nũng Có Số Mệnh Tốt Nhất

Chương 6

Cố Hành Tàng còn chưa kịp nhận ra có gì không đúng, cậu bé trên đùi đã biến mất, tốc độ của Dư Tri Hạ quá nhanh, như một cái bóng thoáng qua.

Khi Dư Tri Hạ ôm Tiểu Bố Bố trở về phòng, chiếc mũ trên đầu cậu bé đã hoàn toàn lỏng ra, Tiểu Bố Bố cũng cảm thấy không thoải mái, đưa tay giật mũ xuống.

Dư Tri Hạ thử đội lại cho cậu bé, nhưng lần này Tiểu Bố Bố rất không hợp tác, cả người thể hiện sự từ chối, vặn vẹo né tránh, nhất quyết không chịu đội.

Dư Tri Hạ bất lực nói: “Được rồi, vậy chúng ta không đội nữa, con ở trong phòng nhé, không ra ngoài.”

Đã để Cố Hành Tàng gặp mặt, nhiệm vụ của anh coi như đã hoàn thành thuận lợi, vậy thì cứ tìm lý do ở trong phòng, vừa hay tránh cho cậu bé bị lộ thân phận trước mặt Cố Hành Tàng.

Dư Tri Hạ nghĩ ngợi một lát, đặt Cố Bố Bố xuống giường: “Bố Bố, con ngoan ngoãn ở đây một lát, ba ba đi lấy chút đồ ăn cho con.”

Tiểu Bố Bố gật đầu: “Ku!”

Dư Tri Hạ vừa đi, Tiểu Bố Bố đã sốt ruột hỏi hệ thống: “Tôi có thể nói được chưa? Tôi có phải nói được rồi không?”

Hệ thống: [Tổng số điểm đáng yêu hiện tại là 4550, còn cần 450 điểm nữa cậu mới có thể nói được.]

Về những con số cụ thể, Tiểu Bố Bố không có khái niệm, nhưng mỗi ngày nghe hệ thống nói những lời này, cậu ít nhất cũng hiểu rằng điểm đáng yêu vẫn chưa đủ, cậu vẫn chưa thể nói chuyện được.

Tiểu Bố Bố ngơ ngác: “Không phải cậu nói chỉ cần bác khen tôi là tôi có thể nói chuyện sao? Bác ấy đã khen tôi rồi, tại sao vẫn chưa được?”

Hệ thống giải thích: [Ý tôi là, việc bác ấy khen cậu có thể đẩy nhanh tiến độ biết nói. Vừa rồi cậu nhận được 500 điểm đáng yêu từ bác ấy, rất nhiều đó, cậu cố gắng làm thêm vài nhiệm vụ nữa là có thể nói chuyện được thôi.]

Tiểu Bố Bố rõ ràng là không hiểu.

Vì trước đó, cậu tin như vậy, hơn nữa còn rất mong chờ, đột nhiên bị nói là không được, như một gáo nước lạnh tạt vào người, lạnh thấu tim.

Sự tủi thân trào dâng ngay lập tức.

Tiểu Bố Bố cảm thấy mình bị lừa, đầu óc trống rỗng, hốc mắt cũng lập tức ngập nước mắt.

Cậu mím môi, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, không để nước mắt rơi xuống, trông rất đáng thương.

Hệ thống thấy cậu bé sắp khóc đến nơi, vội vàng hoảng hốt an ủi: [Thật ra cũng không khó đâu, làm thêm mấy nhiệm vụ nữa là được thôi, hoặc là có thêm một người nữa khen cậu, là cậu có thể nói chuyện.]

Nhưng với những lời này, hệ thống cũng rất áy náy. Vì ngoại hình đặc biệt của Tiểu Bố Bố, từ khi cậu bé biến thành người đến giờ, người giám hộ chưa từng dẫn cậu bé ra ngoài.

Cố Hành Tàng là người ngoài đầu tiên cậu bé gặp trong hơn hai tháng qua, muốn gặp người khác nữa thì không biết đến bao giờ.

Hốc mắt và chóp mũi Tiểu Bố Bố đều đỏ hoe, đôi mày nhỏ nhắn xinh xắn hơi nhíu lại, nhưng vẫn cố gắng mím chặt môi, chống lại sự tủi thân muốn khóc.

Hệ thống lo lắng hỏi: [Bố Bố, cậu không sao chứ?]

Tiểu Bố Bố thất thểu ngã xuống giường, bất động, không trả lời hệ thống, nghiêm túc cảm nhận nỗi tủi thân.

Đợi đến khi cảm thấy tủi thân cũng vừa đủ, cậu đột nhiên ý thức được điều gì đó, bình tĩnh lại, thử hỏi hệ thống: “Vừa rồi cậu nói, có thêm một người khen tôi là tôi có thể nói chuyện, là thật sao?”

Hệ thống vội vàng đáp: [Đúng, thật đó!! Chỉ cần có thêm một người khen cậu là cậu có thể nói chuyện.]

Tiểu Bố Bố chớp chớp mắt: “Không được gạt tôi, phải nói thật.”

Hệ thống: [Không gạt cậu, tuyệt đối là nói thật! Chỉ cần có thêm một người khen cậu, cậu sẽ mở khóa khả năng nói tiếng người, còn có khả năng đổi màu tóc, và cả khả năng triệu hồi bạn đồng hành nữa.]

Tiểu Bố Bố lần nữa xác nhận: “Thật đó nha, không được là giả đâu.”

Hệ thống: [Tuyệt đối tuyệt đối là thật!]