Chương 2: Bạn thân và người yêu thương nhau
Đã một tuần, tôi đợi mòn mỏi. Ngày nào cũng hỏi thăm con Phương. Nó bảo là nó đang tiếp cận, đang dò la. Với người như giám đốc, phải hỏi mé mé. Chớ hỏi ngay. Tôi ừ ừ, rồi tiếp tục đợi chờ.Ngày kia, trời mưa lớn lắm, giám đốc với khuôn mặt tuấn mỹ, chậm rãi bước đến trước phòng làm việc của tôi.
- “Giám đốc tìm ai ạ??”
- “Điều Phương”
- “Vâng!”
Tôi gọi Phương ra, mặt con nhỏ cứ hớn ha hớn hở như vớ được vàng, tôi nhìn biểu hiện mà cảm thấy cũng có chút lạc lõng. Tôi không biết Phương có hỏi giùm tôi chưa. Nếu thật sự, giám đốc không phải là người đó. Tôi sẽ bỏ cuộc ngay.
Nhắc mới nhớ, nãy giám đốc nhìn tôi sao sao ấy, tôi có linh cảm giám đốc đang cố tình né tranh tôi. Mỗi lần nhìn thấy tôi, anh ấy không lườm, không liếc thì lại quay chỗ khác. Phải chăng là rất ghét tôi hay sao? Không được, phải điện hỏi cái Phương thôi!
- “Phương ơi! Chuyện đó sao rồi!”
- “Mai à! Mày quên giám đốc đi!”
- “Sao mày nói thế?”
- “Tao hỏi rồi, căn bản giám đốc không phải Bin gì cả!”
- “Vậy à, sao tao cứ có cảm giác...”
- “Cảm giác cái khỉ gì. Không khéo mày điên rồi đấy Mai. Giám đốc đã nói thế rồi mà!”
- “Tao biết rồi, cảm ơn mày!”
- “Tao nói rồi đấy, mày quên ảnh đi. Đừng lưu luyến nữa!”
- “Thôi, tao ngủ đây, mày ngủ ngon”
- “Ừ”
Thế rồi tôi cúp máy. Lòng tôi cảm thấy buồn man mác, chắc là giám đốc ghét tôi thật rồi.
-------------------
Sáng, tôi có ca trực nên đi làm rất sớm. Thấy mấy chị đồng nghiệp đang bàn tán gì đó xôn xao lắm. Trước giờ cũng chẳng nhiều chuyện gì. Chợt nghe thấy cái từ “giám đốc“. Thế là mặt dày lại nghe.
- “Cái Phương, đang quen với giám đốc!”
Chị Thảo “truyền hình” là một cái loa phát thanh của công ti. Cái gì chị cũng biết cả. Chưa bao giờ có tin vịt. Tôi nghe xong mà cổ họng nghẹn ứ. Mừng cho nó, cuối cùng nó cũng kiếm được bồ. Hồi xưa trai theo nườm nượp mà nó có chịu ai đâu. Hôm qua, hai người tay trong tay, cùng nhau về. Vậy mà tôi còn không biết. Thật là ngu quá!
- “Mai, lại đây chị bảo!”
- “Chị Ngọc, chị sao thế!”
Chị Ngọc nhìn tôi, mặt nghiêm nghị lắm. Chị hỏi:
- “Em có tâm sự gì với cái Phương không?”
- “Dạ? Chị nói thế là sao ạ?”
- “Hôm qua, chị vô tình thấy tin nhắn của nó. Hình như là số điện thoại giám đốc. Nó tự xưng là Bo. Gọi giám đốc là anh Bin.”
- “...”
- “Nói chị nghe đi, Bo là em phải không?”
- “Dạ...dạ...chắc là không.”
Mặt chị dãn ra. Thở phào nhẹ nhõm.
- “Vậy là tốt rồi. Hồi nhỏ, chị với cái Phương chơi chung. Có ai gọi nó là Bo với lại có anh Bin nào đâu?”
- “...”
- “Chị thương em cả tin, dễ bị nó lừa. Trước nó từng dựt bồ chị một lần rồi! Chị không muốn em dẫm phải vết xe đổ của chị!”
Lời chị nói, tim tôi đau, như một vết dao cứa vào. Bán tin, bán ngờ, tôi tìm đến chỗ con Phương.
Nghe đâu nó vừa lên chức thư kí. Bữa nay, nó ăn diện sεメy hơn hẳn. Tôi không gõ cửa. Vào thẳng luôn.
- “A!”
Giám đốc và nó, đang hôn nhau thắm thiết. Anh ôm eo nó. Tôi nhìn mà ngứa mắt lắm và cũng có chút đau đớn trong lòng. Lúc này, mặt nó đỏ, anh quát tôi:
- “Sao vào phòng mà không gõ cửa!?”
Tôi sợ run cầm cập, nói không nên lời. Ấp a ấp úng.
- “Dạ...dạ...”
- “Có tin, tôi đuổi việc không hả?”
- “Kìa anh...”
Tay nó túm vào tay áo của anh. Phải nói nó giống thiên thần đang khuyên răn ác quỷ vậy.
Lúc này, anh mới bớt giận, quay sang nhìn nó cười. Sau đó ngồi xuống ghế và làm việc. Nó lôi tôi ra ngoài cách đó không xa.
- “Có gì không?”
- “Mày nói cho tao biết, giám đốc có phải anh Bin của tao không?”
- “Mai, đừng nóng. Có gì từ từ...”
Lúc này, tôi thấy lòng đau và đắng lắm rồi. Tôi điên lên nạt nó:
- “Phương, mày chơi vậy đó hả. Có biết như vậy là tồi lắm không?”
- “Mai à, chiều chiều tao giải thích với mày.”
- “Thì ra chị Ngọc nói đúng. Mày từng dựt bồ chị Ngọc, giờ lại phỗng tay trên tao. Lương tâm mày không cắn rứt sao Phương?”
- “Mai, tao nói rồi. Có gì chiều tính. Đây là công ti, mày điên rồi.”
- “Tao không muốn, tao muốn làm rõ ngay bây giờ.”
Thái độ tôi, quả quyết hơn bao giờ hết. Ban nãy, nó còn hiền hiền, xuống nước với tôi. Thấy tôi như vậy, thái độ nó xoay nhanh đến chóng mặt.
- “Vậy để tao chứng minh cho mày thấy tình cảm của tao và giám đốc nhá!”
Ánh mắt nó, nhìn tôi, rất sắc, sắc lắm. Bàn tay để thẳng, giơ lên cao. Ban đầu, tôi nghĩ là sắp bị ăn bạt tay của nó rồi. Nhưng nếu được như thế đã tốt.
Cánh cửa phòng làm việc mở. Giám đốc đến nhanh lắm. Mặt của con Phương in 5 dấu tay hằn đỏ, anh giận dữ, trừng mắt với tôi:
- “Cô làm gì Phương thế?”
- “Em...em...”
- “Anh ơi, không phải lỗi của Mai. Tại em...em...”
- “Em hiền với loại người này quá rồi đó!”
Phải công nhận, nó diễn sâu thật. Giá kể hồi đó nó học giỏi hơn chút thì thi sân khấu điện ảnh là đậu chắc. Bây giờ tôi mới thấy nước Việt Nam uổng một nhân tài.
Thế là anh dìu nó đi. Tôi đơ người luôn. Nó nhìn tôi, cười cười vẻ đắc thắng lắm. Ôi trời, thì ra động tác tự vả vào mặt của cái Phương lại hiệu quả với anh thế sao?
Vậy là anh yêu Phương sao?
Thế tình cảm hồi còn bé tí là gì thế? Là hạnh phúc ảo à?