Hôm Nay Nam 2 Vẫn Ngoan Cố Bám Theo Cốt Truyện

Chương 2: Cảnh cứu viện mở màn

Có điều bên cạnh anh không phải một ai túm đại cho có, mà là nữ chính thơ ngây có ảnh hưởng lớn nhất bộ truyện, nghĩ lại chắc sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu.

Lục Chỉ chỉ vào ngõ tắt bên cạnh, ý bảo Trần Nghiên Nghiên nhìn sang.

Mặc dù trông hơi âm u nguy hiểm, hẻo lánh không ai đặt chân, bản thân Lục Chỉ cũng không muốn vào lắm, nhưng đành chịu, nếu góc này không đủ hẻo lánh hay âm u, nam chính xui xẻo đâu có đổ máu té dưới đất chờ họ lên sân đâu chứ, có khi sớm đã được người dân nhiệt tình khác cứu rồi.

Cốt truyện đã sắp xếp, đây là việc nhất định phải xảy ra.

Nghĩ lại, ắt hẳn nữ chính sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.

Quả nhiên, đối diện với đôi mắt ôn hòa và tín hiệu bằng mắt, Trần Nghiên Nghiên nhanh chóng cười tươi.

Trần Nghiên Nghiên: “Được, anh Lục đã nói vậy rồi mà. Anh thông minh như thế, nhất định đây là con đường ngắn nhất để đi về nhà!”

“Nghe bảo dì đã làm một bàn ăn vô cùng thịnh soạn, chúng ta mau đi thôi.”

Lục Chỉ mỉm cười dịu dàng.

Cũng không biết đây là nụ cười thứ mấy hôm nay của Lục Chỉ rồi.

Nhưng đành chịu, nam 2 dịu dàng mà, cả ngày việc anh làm nhiều nhất là cười dịu dàng với nam chính hoặc nữ chính.

Vậy nên tương lai khi nữ chính ngây thơ hãm sâu vào nội dung máu chó ngược tàn tạ, ngay thời khắc cấp bách, trong ký ức luôn hiện lên nụ cười dịu dàng của nam 2, từ đó có thêm động lực.

Nếu không cười nhiều hơn, sau này sao nữ chính nhớ kỹ được.

Tất nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì đối diện với câu trả lời của nữ chính ngây thơ, nhất thời Lục Chỉ không biết mình đáp lại lời gì mới phù hợp.

Mọi người đều là sinh viên đại học S, hễ là người đậu vào trường đại học nổi danh toàn nước này, chỉ số thông minh của mọi người có khác biệt gì đâu.

Vừa nghe nữ chính nói thông minh gì gì đó, trong đầu vô thức nhớ lại bao công sức mỗi ngày nai lưng ra học lén sau lưng mọi người chỉ vì một câu “phụ đạo giúp cô ấy cùng đậu đại học danh giá” ngắn ngủi trong tiểu thuyết, rồi ngoài mặt lại giả vờ là thiên tài chỉ số thông minh cao mọi chuyện thật dễ dàng. Vậy nên Lục Chỉ hơi nhạy cảm với từ “thông minh”, nghe người khác khen mình như thế anh thấy hơi nhột.

Chỉ vì một câu thiết lập, mà anh phải học bán sống bán chết.

Lục Chỉ gần như đã học như điên mới dắt được nữ chính cùng lên đại học S.

Đoán chừng đây là sự nhân từ duy nhất dành cho những nhân vật dưới ngòi bút của tác giả là họ, vậy nên đã sắp xếp các màn mở đầu khi vào đại học.

…Có điều cũng có thể là vì phải phù hợp với giá trị quan xã hội khoa học chủ nghĩa, trong tiểu thuyết, cấp 3 không được yêu đương. Có lẽ do đọc giả của thế giới này yêu cầu, hoặc có lẽ vì trang web yêu cầu tác giả.

Dù sao mặc kệ là nguyên nhân gì, nói chung vô cùng đội ơn.

Nếu những chuyện vụn vặn này diễn ra giữa thời cấp 3, anh không dám chắc mình có thể duy trì thiết lập học sinh giỏi của mình không nữa, e là không vác nổi nữ chính xông lên năm 4 mất.

Quan hệ giữa họ trong lúc đó chỉ có thể hình dung bằng thành ngữ “vật họp theo loài”, “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, sao mà nghe không giống phe chính diện vậy.

Lục Chỉ cười khẽ cùng Trần Nghiên Nghiên đi vào ngõ tắt.