Thiều Nhiễm cảm thấy thật thú vị, liền tới gần và hài hước nói: “Này…..”
Du Khinh Trần ôm gối, cao lãnh nhìn hắn.
Thiều Nhiễm mềm yếu nói: “…. Tôi mới là thật.”
Du Khinh Trần khinh thường liếc mắt nhìn hắn, tạo khoảng cách với con người này, thực rõ ràng là không dễ lừa.
Thiều Nhiễm: “Khinh Trần….”
“Đừng gọi bậy.” Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi.
“Tôi mới là thật,” Thiều Nhiễm đưa mặt tới gần, nghiêng đầu, “Không tin anh hôn nhẹ tôi xem.”
Du Khinh Trần không để ý tới con người này, vẻ mặt cao lãnh, cho dù say cũng không quên giữ thân như ngọc.
Thiều Nhiễm thấy thế liền nổi lên ý trêu đùa, cố ý hỏi: “Nhiễm Nhiễm là ai?”
Ý chiếm hữu đối với gối ôm của Du Khinh Trần rất là mạnh, không nói lời nào.
Thiều Nhiễm hắng hắng giọng nói: “Anh không phải thích hắn đó chứ?”
Lỗ tai Du Khinh Trần hồng lên.
Thiều Nhiễm mặt dày nói
: «
Nhiễm Nhiễm nhà anh bộ dáng có phải rất đẹp hay không, không có khuyết điểm phải không
?
»
Du Khinh Trần buồn bực nói
: «
Cũng không đẹp lắm, có khuyết điểm.
»
Thiều Nhiễm
: «
….
»
«
Vậy anh nhìn tôi xem,
» Thiều Nhiễm giơ mặt lên, «
Anh xem tôi lớn lên có giống anh ta không
?
»
Du Khinh Trần ngẩng đầu, liếc mắt nhìn con người này một cái, sau đó không chút do dự ném gối ôm xuống, đem Thiều Nhiễm kéo vào trong ngực.
Thiều Nhiễm
: «
….
»
«
Đừng chạy,
» Du Khinh Trần còn nghiêm túc ôm mặt con người này, ở trên chóp mũi con người này hôn xuống rất vang dội, sau đó mê mang nói, «
Nhiễm Nhiễm miệng cậu sao lại cứng như vậy
?
»
Khóe miệng Thiều Nhiễm co rút.
Du Khinh Trần giống như đang tìm đáp án, nhắm ngay môi con người này hôn mạnh xuống, sau đó, lại hôn lên mũi con người này.
“Miệng ở đây.” Thiều Nhiễm buồn cười, chủ động hôn lên miệng của người này.
Du Khinh Trần rốt cục như ý hôn được lên miệng con người này, trong mắt sáng ngời, giống như ăn đường. Sau khi được ngon ngọt Du Khinh Trần lại sáp lại, sau đó chuẩn xác hôn lên chóp mũi con người này.
Chóp mũi ngứa ngứa, Thiều Nhiễm lại bất đắc dĩ cười cười.
“Đừng chạy.” Du Khinh Trần nhíu mày, lấy tay đè lên môi con người này, còn thật sự hôn xuống, hạ xuống một nụ hôn trên chóp mũi.
Lại không hôn được miệng, Du Khinh Trần không nổi giận mà lại hôn lại một lần nữa, cứ giống như là bị ma quỷ ám vậy, tuần hoàn ác tính.
“Thì ra anh thích hôn tôi như vậy?” Thiều Nhiễm kề trán với người này.
“Ừ.” Du Khinh Trần cọ cọ mũi với con người này, sau đó cơ trí tìm đúng vị trí của môi.
Thiều Nhiễm nghiêng đầu, cố ý nói: “Không cho hôn.”
“Vì sao?” Du Khinh Trần nhìn con người này, ánh mắt ai oán.
Thiều Nhiễm gõ ót người này, hỏi: “Say sao?”
Du Khinh Trần nghĩ nghĩ, thành thực gật đầu.
Thiều Nhiễm: “Không cho con ma men hôn.”
Du Khinh Trần lập tức nói: “Tôi không say.”
Thiều Nhiễm sờ sờ sườn mặt người này, khen nói: “Phản ứng thật nhanh.”
Du Khinh Trần phản ứng nhanh hơn, mặt dán vào tay con người này cọ cọ: “Vậy thưởng cho một nụ hôn đi.”
“Không cho hôn,” Thiều Nhiễm cương quyết nói, “Trả lời vấn đề của tôi mới cho hôn.”
Du Khinh Trần nghe vậy, lập tức ngồi ngoan ngoãn, chờ mong nhìn con người này.
Thiều Nhiễm hỏi: “Anh tên gì?”
“Du Khinh Trần.” Nói xong tự giác hôn lên mặt con người này.
Thiều Nhiễm: “…. Nhà anh ở đâu?”
“Không biết.” Du Khinh Trần lắc đầu, sau đó tự giác hôn lên mặt con người này.
Thiều Nhiễm giương mắt: “Thật không?”
Mặt Du Khinh Trần không thay đổi: “Không biết.”
Thiều Nhiễm thở dài: “Vậy tôi làm sao về nhà cùng anh?”
Du Khinh Trần nghe vậy, lập tức kéo tay con người này, gấp gáp nói: “Nhà của tôi ở Tây Khâu.”
Thiều Nhiễm: “…. Đó là nơi nào?”
“Vừa rồi cậu nói sẽ theo tôi về nhà.” Du Khinh Trần nhìn con người này, ánh mắt sáng ngời.
Thiều Nhiễm hắng giọng, nói sang chuyện khác: “…. Trong nhà có mấy người?”
Con người nói chuyện không giữ lời, Du Khinh Trần đau lòng, suy nghĩ: “Không biết.”
Thiều Nhiễm lại hỏi: “Cha mẹ làm cái gì?”
Du Khinh Trần buồn bã nói: “Không biết.”
Thiều Nhiễm: “Anh có anh em gì không?”
Du Khinh Trần giận dỗi nói: “Không biết!”
“Thật không,” Thiều Nhiễm nhìn người này, từ từ nói, “Không biết hay là không có người thân.”
Du Khinh Trần nản lòng thoái chí, máy móc lặp lại: “Không biết.”
“Quyết tâm nói không biết sao?” Thiều Nhiễm tới gần, giơ ngón tay gãi cằm người này.
Du Khinh Trần: “Ừ, không biết.”
“Có yêu đương bao giờ chưa?” Thiều Nhiễm nháy nháy mắt.
“Không có,” Du Khinh Trần lập tức nắm tay con người này, giải thích nói, “Thật sự không có.”
Thiều Nhiễm: “….. Khẩn trương như vậy làm gì? Tôi cũng không tức giận.”
Du Khinh Trần còn nghiêm túc nói: “Cậu sẽ, bụng của cậu thật nhỏ.”
Thiều Nhiễm: “….” Bụng tôi lòng dạ hẹp hòi, có tin tôi đánh anh hay không!
“Có từng thích ai hay chưa?” Thiều Nhiễm hắng hắng giọng, nhìn rất là độ lượng.
Du Khinh Trần nắm chặt tay con người này: “Không có, chưa từng có.”
“…..” Thiều Nhiễm bĩu môi, “Anh bao nhiêu tuổi?”
Du Khinh Trần vươn mười ngón tay, nghiêm túc nói: “Mười tám.”
Thiều Nhiễm: “….” Trời mới tin.
Thiều Nhiễm nhìn người này: “Thật sự chưa từng thích ai?”
Du Khinh Trần nghe vậy, nắm chặt tay con người này, dùng sức tỏ vẻ mình nói thật.
Thiều Nhiễm rút ra, nửa ngày cũng không rút được, đành phải để tay cho người này nắm, ở trước mặt người này quơ quơ: “Này?”
Du Khinh Trần vô tội nhìn con người này: “Cậu không phải sẽ theo tôi về nhà sao?”
Thiều Nhiễm: “Lừa anh đó.”
Du Khinh Trần nghe vậy, bi thương buông tay ra, yên lặng nhặt lên gối ôm, ôm vào trong ngực.
“Tức giận?” Thiều Nhiễm ngồi xổm xuống bên người này, ngửa đầu nhìn mặt hắn.
Du Khinh Trần xoay mặt đi…..
Thiều Nhiễm lại gần, chọc chọc người đang ôm gối ôm: “Này.”
Du Khinh Trần buồn bã nói: “Cậu không cần an ủi tôi.”
Thiều Nhiễm nhịn cười: “Anh hiểu lầm, ý của tôi là anh đang ôm gối ôm của tôi.”
Du Khinh Trần: “….”
Thiều Nhiễm thử đoạt lại gối ôm, nhưng Du Khinh Trần ôm rất chặt, nói cái gì cũng không cho người ta cướp được.
“Rất bá đạo,” Thiều Nhiễm nắm chắc thời gian ức hϊếp người này, chỉ trích nói: “Gối ôm này rõ ràng là của tôi.”
Du Khinh Trần nghe vậy, lôi kéo con người này, đem người này ôm vào trong ngực mình: “Cậu là của tôi.”
“Ai nói vậy?” Thiều Nhiễm dương dương tự đắc, “Tôi sao lại không biết?”
Du Khinh Trần nhếch miệng, như là gặp một vấn đề khó khăn, còn nghiêm túc nhìn con người này, suy nghĩ hơn nửa ngày.
“Anh làm sao chứng minh đây?” Thiều Nhiễm gãi gãi cằm người này, cười xấu xa với người này.
Du Khinh Trần không nói hai lời cắn cổ con người này.
Thiều Nhiễm: “Hít…… này
này đừng xăng bậy đau…..”
Du Khinh Trần dùng chóp mũi cọ cọ cổ người này, nhỏ giọng dỗ dành: “Vậy chỉ cắn nhẹ thôi.”
Thiều Nhiễm bị thanh âm của người này làm cho rối tinh rối mù, lúc ấy liền quên giãy dụa.
Sau đó.
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi hôm lên dấu rằng của mình: “Của tôi.”
“Tôi…..”
“Hiện tại cậu là của tôi rồi,” Du Khinh Trần gắt gao ôm con người này vào ngực, buồn bã
nói, “Cùng tôi về nhà đi?”
Thiều Nhiễm: “….” Một dấu răng giống như là một lễ hỏi.
“Có đau hay không?” Du Khinh Trần sờ sờ sườn mặt con người này, đem cổ mình tới gần, “Đau thì cũng có thể cắn tôi.”
Thiều Nhiễm sờ sờ huân chương trên cổ mình, cự tuyệt thực hiện hành động dã man như vậy.
Du Khinh Trần ôn nhu hôn mặt người này: “Có thích thư tình tôi viết cho cậu không?”
“Hả?” Thiều Nhiễm giống như là đang mơ, “Thư tình gì?”
Du Khinh Trần thương tâm nhìn người này.
Trầm mặc trong chốc lát, Thiều Nhiễm lấy phong thư màu phấn hồng ra lần nữa, nhỏ giọng nói: “Đây?”
Du Khinh Trần giơ tay đoạt lại.
“Không cho,” Thiều Nhiễm rất nhanh lùi tay về, cười xấu xa nói, “Không phải thư tình này cho tôi sao?”
Du Khinh Trần: “Dù sao thì cậu không thích.”
“Ai nói thế?” trong mắt Thiều Nhiễm mỉm cười, “Tôi rất thích, màu sắc rất đẹp.”
Du Khinh Trần nhìn người này, vô duyên chấp nhận lời khen của con người này: “Tôi đã tra qua, viết thư tình là khi mình thích người kia, viết ra tâm tình của mình để cho người kia biết, nhưng tôi không có tâm tình….. thu…..”
Không đợi người này nói xong, Thiều Nhiễm liền nâng mặt người này, tới gần hôn lên khóe miệng người này.
Du Khinh Trần mở lớn mắt, theo bản năng đè lại đầu con người này, không muốn tách khỏi con người này.
“Không cho hôn,” Thiếu Nhiễm lấy tay để lên môi người này, “Chờ khi anh tỉnh rượu rồi thì chúng ta lại hôn.”
Du Khinh Trần lắc đầu, còn nghiêm túc nói: “Tôi đã tỉnh rượu.”
Thiều Nhiễm: “…..”
Thấy con người này vẫn kiên trì, Du Khinh Trần đành nói: “Vậy cậu không cần gạt tôi, sau khi tỉnh rượu nhớ rõ hôn tôi.”
Bồi con ma men một thời gian dài, Thiều Nhiễm ra một thân mồ hôi, đẩy đẩy người này: “Đi tắm rửa?”
Du Khinh Trần hôn nhẹ lên mặt con người này, ôm con người này: “Không cần đi, tôi không chê cậu.”
Thiều Nhiễm ho nhẹ một tiếng: “…. Cùng nhau tắm.”
Du Khinh Trần tự hỏi một lát, hiên ngang từ chối.
Thiều Nhiễm: “…..” Đại ngốc tử.
Thiều Nhiễm tắm rửa xong, khi lau tóc đi ra, bị cảnh tượng trước mặt làm hoảng sợ.
Du Khinh Trần ngồi xổm trên mặt đất, kiên nhẫn dùng chiếc đũa chọc vào quả dưa hấu, một hạt dưa được lấy ra rất là hoàn mĩ.
Thiều Nhiễm: “…..” Anh quá nhàm chán sao!
“Tôi sếp.” Du Khinh Trần ngẩng đầu nhìn con người này, trong mắt tràn đầy chờ khen ngợi.
Thiều Nhiễm đỡ trán, trầm mặc một thời gian dài, mở miệng nói: “Đẹp.”
“Tôi còn biết làm việc nhà.” Du Khinh Trần thần trí không rõ biểu hiện thật lớn mạnh, muốn thử xem sao.
Thiều Nhiễm nhanh chóng giữ lầy người này, khuyên nhủ: “Anh đã có nhiều ưu điểm như vậy, không cần làm việc nhà đâu.”
Du Khinh Trần: “Vậy thì tốt rồi, kỳ thật tôi sẽ không làm việc nhà.”
Thiều Nhiễm xoa xoa thái dương, người này có biết là mình đang nói cái gì hay không.
“Chúng ta bàn bạc một chút đi,” Thiều Nhiễm bình tĩnh nói, “Không bằng chúng ta ngủ một giấc trước?”
Du Khinh Trần từ chối con người này, bởi vì luyến tiếc ngủ.
Thiều Nhiễm dỗ dành nói: “Ngủ chơi rất vui.”
Du Khinh Trần tới gần hôn nhẹ mặt người này, nghiêm túc góp ý: “Cậu giống như tiểu hài tử vậy.”
Thiều Nhiễm: “….” Thật muốn đánh ngất người này rối ném vào bao tải ném đi.
Cuối cùng Thiều Nhiễm khuyên mãi, cũng lừa được người tới bên giường, nhưng đây mới là bắt đầu ác mộng.
Du Khinh Trần nói chuyện từ mười giờ đến mười hai giờ, miệng không có ngừng qua.
“Ngủ.” Thiều Nhiễm mơ màng hôn nhẹ miệng người này.
Du Khinh Trần im lặng trong chốc lát, đưa tay tới trước ngực con người này xoa xoa: “Cậu không có cơ ngực.”
“Ừ.” Thiều Nhiễm ngáp một cái.
Du Khinh Trần gãi gãi bụng con người này: “Cậu cũng không có cơ bụng.”
Thiều Nhiễm: “Ừ, Anh lợi hại nhất.”
“Cậu sờ sờ tôi~” Du Khinh Trần kéo tay con người này nhét vào trong quần áo mình.
Thiều Nhiễm tượng trưng gãi gãi vài cái, liền vù vù ngủ.
“Nhiễm Nhiễm cậu không phải buồn ngủ rồi chứ?” Du Khinh Trần nâng tay bóp mũi con người này.
Thiều Nhiễm: “Ừ….”
“Tôi xuống làm việc nhà.”
Thiều Nhiễm bưu hãn đem chân khoát
lên người người này: “Không cho đi.”
“Cậu xem cậu không có cơ bụng?” Du Khinh Trần nghiêng qua hôn nhẹ lên tai con người này, tự mìn cảm thấy rất tốt bụng, “Cậu hẳn là rất muốn nhìn phải không?”
Thiều Nhiễm: “Lão…. Tử….. không…. Xem…..”
“Vậy cậu muốn làm gì?” hơn nửa đêm rồi, mắt Du Khinh Trần còn sáng như đuốc.
“Ngủ.” Thiều Nhiễm trực tiếp lấy gối che đầu người này.
Du Khinh Trần nhiệt tình nói: “Tôi giúp cậu cởϊ qυầи áo nhé.”
Thiều Nhiễm: “….” Người này sao lại càng ngày càng có tinh thần!
Cảm giác mình bị cởi chỉ còn lại một cái quần, Thiều Nhiễm rốt cục nhịn không được, bật đèn lên.
Du Khinh Trần ngơ ngác nhìn con người này: “Thật trắng.”
Thiều Nhiễm: “….”
Thiều Nhiễm xoa xoa trán, quyết đoán mở di động, lén lút ghi âm lại, chuẩn bị tốt mọi chuyện, chờ người này tỉnh rượu xong sẽ nhục nhã hắn!
Thiều Nhiễm đợi nửa ngày cũng không nghe người này nói nữa, nhìn lại, Du Khinh Trần đang nhìn chằm chằm mình.
Thiều Nhiễm: “…. Tròng mắt.”
Du Khinh Trần chớp chớp mắt, cảm giác tròng mắt mình vẫn còn mới buông lỏng tâm, tiếp tục nhìn chằm
chằm con người này.
Thiều Nhiễm nằm úp sấp tới gần lỗ tai người này, thần thần bí bí nói: “Nói anh thích tôi.”
Du Khinh Trần ngoan ngoãn nói: “Cậu thích tôi.”
Thiều Nhiễm sửa miệng, nhỏ giọng nói: “nói, Tôi thích anh.”
Du Khinh Trần vui vẻ hôn lên mặt con người này, kêu một tiếng rất là vang dội.
Thiều Nhiễm: “…..”
“Nhiễm Nhiễm tôi không trắng như cậu,” Du Khinh Trần vén áo mình lên, “không tin cậu xem.”
Thiều Nhiễm: “….”
Du Khinh Trần nhìn con người này, hàm súc nhắc nhở: “Là tôi giúp cậu cởϊ qυầи áo.”
Thiều Nhiễm lộ ra một nụ cười, có lệ nói: “Cám ơn.”
Du Khinh Trần: “Ừ, Cậu cảm ơn tôi như thế nào?”
Thiều Nhiễm: “….”
Du Khinh Trần giang hai tay, đề nghị nói: “Cậu có thể giúp tôi cởϊ qυầи áo.”
Trong lòng Thiều Nhiễm mệt mỏi, cởϊ qυầи áo cho người này.
Du Khinh Trần: “Không cần thẹn thùng, có thể sờ sờ.”
Thiều Nhiễm như người này mong muốn sờ sờ bụng người này.
Du Khinh Trần: “Cũng có thể khen tôi.”
Đều đã nói như vậy, Thiều Nhiễm đành phải nói: “Dáng người thật tốt.”
Du Khinh Trần hôn nhẹ mặt con người này, chơi xấu nói: “Cậu cởϊ qυầи giúp tôi.”
Thiều Nhiễm: “….” Mệt mỏi cởϊ qυầи cho người này, thuận tiện liếc mắt qua tiểu tiểu Trần.
“Ngủ đi.” Du Khinh Trần rốt cục ngoan ngoãn ôm lấy người này, chuẩn bị yên ổn ngủ.
Trong chốc lát, Du Khinh Trần lại nhỏ giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, Cậu ngủ rồi hả?”
Thiều Nhiễm mặc kệ hắn, không nói lời nào.
Du Khinh Trần: “Tôi muốn đi làm việc nhà.”
Thiều Nhiễm quyết đoán nói: “Không ngủ!”
“Hơi muốn biến ra lỗ tai.” Du Khinh Trần tiếp xúc da thịt với con người này, thân thể không biết sao lại khó chịu.
Thiều Nhiễm mơ
mơ màng màng nghĩ, lại nói lung tung cái gì.
Du Khinh Trần buồn bã nói: “Cậu không để ý tới tôi, tôi liền biến lỗ tai ra.”
Thiều Nhiễm
mở to mắt, làm bộ như không để ý nói: “Tôi cũng có lỗ tai.”
“Không giống,” Du Khinh Trần như nghĩ tới cái gì, đột nhiên ôm chặt lấy Thiều Nhiễm, giọng nói thật tủi thân, “Cậu không được ghét bỏ tôi.”
Thiều Nhiễm lắc đầu: “Sẽ không.”
Du Khinh Trần giống như là hạ quyết tâm đặt lễ đính hôn, thật cẩn thận nói: “Cậu thích động vật gì?”
Ý thức Thiều Nhiễm lập tức tỉnh táo, cũng cẩn thận nói: “Mèo?”
Du Khinh Trần buồn bã nói: “Tôi không thích.”
Thiều Nhiễm tiếp tục đoán: “Chó?”
Du Khinh Trần: “Tôi không thích.”
Thiều Nhiễm: “Vậy anh thích gì?”
Du Khinh Trần cẩn thận nói: “Cậu cảm thấy hồ ly có đáng yêu không?”