[ Mày là đồ biếи ŧɦái đáng chết! Còn lừa tao nói là không lấy! Tao rõ ràng phơi nó ở ban công, bây giờ tìm không thấy, mày là đồ biếи ŧɦái bẩn thỉu! Mau trả lại, à phỉ phui phỉ phui! Tao mới không thèm đồ bị mày chạm qua! Mày là đồ biếи ŧɦái kinh tởm!]
[ Vô danh biếи ŧɦái: Từ ngữ mắng chửi của vợ phong phú quá ~ Lập tức thêm vào bộ sưu tập!]
[ Vô danh biếи ŧɦái: Mặc dù rất thích vợ mắng mình, cũng rất mong chờ ngày nào đó vợ thực sự nguyện ý gửi tin nhắn thoại để giày xéo mình ~]
[ Vô danh biếи ŧɦái: Nhưng mình thật sự không có trộm áσ ɭóŧ của vợ, huhu mình gửi cho vợ cái kia, thật sự là mình tự mua mà huhuhu. (Cún con thề thốt.jpg)]
[ Vô danh biếи ŧɦái: Mình còn giữ hóa đơn mua áσ ɭóŧ đây này, vốn định lát nữa vứt đi, không ngờ bây giờ lại dùng đến.]
[ Vô danh biếи ŧɦái: (Ảnh chụp hóa đơn mua hàng.jpg)]
[ Vô danh biếи ŧɦái: Hóa đơn đã cho vợ xem rồi, vợ có thể tin mình rồi chứ huhuhu, mình thật sự rất oan uổng rất oan uổng.]
[ Mày là đồ biếи ŧɦái chỉ dám gửi tin nhắn quấy rối trong góc tối! Rốt cuộc làm sao mày lẻn vào nhà tao được! Tự tiện xông vào nhà người khác là phạm pháp!]
[ Vô danh biếи ŧɦái: Huhu mình không có, mình thật sự không có, vợ chặn tin nhắn của mình sao, sao không xem giải thích của mình vậy huhuhu, mình thật sự rất oan uổng mình sắp khóc rồi huhuhu.]
Ngu Khương chỉ xem đến đây, không kéo xuống nữa.
Bức ảnh đồ biếи ŧɦái vô danh gửi tới được mở ra, cô ấy xem kỹ, quả thực là của cửa hàng đồ lót kia.
Ngày mua cũng không sai, là gần đây.
Ngu Khương im lặng.
Chẳng lẽ, thật sự là mình hiểu lầm rồi sao?
Cô ấy nghĩ đến một khả năng khác, đi về phía ban công, dựa vào lan can tìm kiếm phía dưới.
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.
"Bảo bối, cậu đang làm gì ở đây vậy?"
Ngu Khương quay đầu lại, Chử Khuynh Tử đang cầm cốc nước đứng trong phòng, đi theo ra ngoài.
"Có quần áo rơi xuống dưới sao?"
Ngu Khương do dự hai giây, vẫn không giấu nàng.
"Áσ ɭóŧ mình mới giặt tối qua không thấy đâu nữa, mình đang nghĩ có phải bị gió thổi xuống dưới rồi không."
Chử Khuynh Tử nghe vậy vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi bảo bối, mình quên nói với cậu, áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ của cậu, trước khi mình ra ngoài tìm cậu, đã tiện tay thu lại giúp cậu rồi."
Ngu Khương hoàn toàn không nghĩ tới khả năng này
Quần áo đã được giặt sạch sẽ.
Hai mảnh vải mỏng manh, đượm mùi nước giặt.
Không rõ có phải do tâm lý của Ngu Khương hay không, hay do Chử Khuynh Tử đã nắm quá chặt khi thu quần áo cho cô.
Trong mùi nước giặt này, mũi cô thực sự ngửi thấy một mùi thơm không quá nồng nàn.
Mùi hương thoang thoảng này, Ngu Khương thường ngửi thấy trên người Chử Khuynh Tử.
Giờ phút này, mùi hương ấy chui vào khoang mũi cô theo một cách vô hình, chẳng mấy chốc, nó biến thành một bàn tay vô hình: “vèo" một cái, tóm gọn lấy lý trí đang chạy trốn của cô trở về.
Thoát khỏi trạng thái mê muội, Ngu Khương lập tức thả lỏng người.
Phần lớn cơ thể cô đều dựa vào trong tủ quần áo, không gian chật hẹp, nửa kín nửa hở, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng tim cô đập thình thịch, cùng với tiếng thở dồn dập.
Một lúc sau, Ngu Khương mới bình tĩnh lại một chút, gò má trắng nõn vẫn còn ửng hồng, cô vừa thầm mắng bản thân trong lòng, vừa cứng ngắc nhặt chiếc áσ ɭóŧ bị rơi trở lại vào trong tủ.