=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
Thấy vẻ mặt hai người chẳng liên quan gì đến hai chữ sợ hãi, chân Cam Phỉ Đình cứ dính chặt vào đất như đổ chì. Cô ta bỗng nhận ra một sự thật là sự uy hϊếp cô ta nói chỉ là một thứ vô dụng.
Tô Mộ Mộc là nghệ sĩ, điều đó đúng nhưng cô lại không phát triển theo hướng thần tượng nên tin tức yêu đương chỉ có thể tạo ra cho cô chút ảnh hướng bé như muỗi, Lâm Trăn thì lại càng không quan tâm vì cậu không sống nhờ lượng fans hâm mộ.
Vả lại, dù điều đó có gây ra ảnh hưởng thật thì chắc hẳn hai người cũng chẳng mấy bận tâm.
Hiểu được những điều đó, nụ cười mỉa mai thoảng hiện trên môi Cam Phỉ Đình, cô ta chẳng khác gì con tôm con tép bên lề cả, càng nhảy nhót càng buồn cười. Nhưng thật lòng cô ta không cam tâm, thiết nghĩ bản thân cô ta chẳng thua kém gì Tô Mộ Mộc nhưng hết lần này đến lần khác Tô Mộ Mộc luôn giành hết những gì tốt đẹp nhất.
Cam Phỉ Đình cắn môi, siết chặt tay.
Lâm Trăn nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi khác thường trong cảm xúc của cô ta, cậu quyết định dùng liều thuốc mạnh.
“Nếu cô cứ thích nói thì cũng được thôi, chỉ là không biết tới lúc đó chuyện vui của tôi với chị gái nhỏ sẽ chiếm vị trí đầu hay là chuyện cô gây ta sẽ lên hotsearch.”
Đôi mắt tối tăm của Lâm Trăn chợt lóe lên tia sáng không rõ tên, hệt như loài thú dữ đang ẩn mình trong bóng đêm và sẽ nhảy ra cắn nát con mồi bất kì lúc nào.
Cam Phỉ Đình run lẩy bẩy, mặt cắt không còn một hột máu nhìn Lâm Trăn.
Lời cậu nói mới là uy hϊếp hàng thật giá thật.
Biết mình đã toàn bại, Cam Phỉ Đình tức giận xoay người định bỏ đi nhưng ai ngờ quay sang lại trông thấy Đường Tiểu Kiều đang đứng đó và gương mặt cô ta quen thuộc kia ghi hai chữ khinh bỉ. Lúc lướt qua cô bé, cô ta nghe thấy tiếng hừ khẽ đầy khinh thường.
Mặt Cam Phỉ Đình cừng đờ như cương thi, cô ta hoàn toàn không ngờ những lời mình nói với Tô Mộ Mộc lại bị người quen nghe thấy, sắc mặt cô ta cực kì xấu, cúi đầu vội vã lướt qua Đường Tiểu Kiều rổi đẩy cửa trở vào hội trường bữa tiệc bên trong.
“Ban nãy em cứ tưởng là chị ta định móc mắt cắt tai em luôn cơ.” Nhớ đến vẻ dữ dằn và độc ác của Cam Phỉ Đình, Đường Tiểu Kiều sợ hãi nói.
Lâm Trăn nói với cô bé: “Hôm nay anh phải cảm ơn cô.”
Lúc nãy Đường Tiểu Kiều thấy Tô Mộ Mộc nói chuyện với Cam Phỉ Đình ngoài ban công, cô bé không yên tâm nên mới gọi Lâm Trăn tới.
“Khách sáo gì!” Đường Tiểu Kiều hất tay, sau đó cô bé lại hít thật sâu nói: “Không ngờ GoGo lại làm những chuyện như thế.”
Tô Mộ Mộc bình tĩnh, lên tiếng: “Tạm thời cô ấy đang đi sai hướng, để xem tương lai cô ấy sẽ quyết định ra sao.”
Cô đã từng thấy rất nhiều ví dụ đánh mất bản thân vì tiền tài và danh lợi trong giới giải trí, quan hệ của cô với Cam Phỉ Đình cũng chẳng thân thiết là bao nên xúc động cũng không được mấy đồng. Cô cười khẽ chuyển chủ đề về Đường Tiểu Kiều, đảo mắt nói với Lâm Trăn: “Nếu em muốn cảm ơn Đường Đường thì cứ lượn sang kênh trực tiếp của em ấy là xong.”
Trong lúc nói, cô tiện thể vỗ bàn tay không ngoan đang nằm trên eo mình.
“Ư…” Tuy Lâm Trăn đã trúng một cú nhẹ như mèo vuốt nhưng vẫn không chịu bỏ tay mình ra khỏi vòng eo cô, chỉ là ngoan ngoãn hơn tí.
Nếu Tô Mộ Mộc đã lên tiếng thì tất nhiên là Lâm Trăn thoải mái đồng ý ngay: “Được thôi.”
Nghe thế, Đường Tiểu Kiều hí hửng nhướng mày, vui vẻ nói: “Em cảm ơn chị Mộc Mộc!”
Với Đường Tiểu Kiều thì chẳng có món quà nào tốt hơn đại thần có lượng fans đông đảo họ Lâm tên Trăn nhảy dù vào kênh trực tiếp cả, nó sẽ mang đến cho cô bé rất nhiều lượt xem và theo dõi. Đương nhiên cơ hội đã vào tay rồi nhưng có giữ được số người xem ấy không thì phải xem bản lĩnh của chính cô bé.
Lâm Trăn bĩu môi, ghẹo: “Tại sao trong danh sách cảm ơn ấy không có anh, anh mới là người sang kênh cô lao động khổ sai mà.”
Đường Tiểu Kiều cười duyên: “Em cảm ơn chị Mộc Mộc thì có khác gì cảm ơn anh đâu?”
Lời cô nói đã kéo Tô Mộ Mộc với Lâm Trăn vào làm một.
Cô bé đã gãi đúng chỗ ngứa của Lâm Trăn, chính xác hơn là gãi mạnh vào vỏ cây của cậu khiến tất cả các lá cây đều xòe ra.
“Được! Rảnh thì hú anh!” Lâm Trăn sung sướиɠ hất cằm lên, nhánh cây bên hông ai đó lại kìm lòng không đặng bắt đầu giở trò lưu manh.
Tô Mộ Mộc: “……”
Thấy bong bóng hồng của cặp đôi đang yêu ngày càng bay bổng, Đường Tiểu Kiểu cực kì hiểu chuyện trốn nhanh.
Cô bé vừa đi, ai đó lại bắt đầu lớn gan làm bậy.
Hôm nay Tô Mộ Mộc mặc một bộ lễ phục màu xanh nước biển ánh kim làm bật lên làn da trắng như tuyết, quyến rũ động lòng người. Bộ áo được may vừa khít ôm lấy những đường cong thướt tha trên người cô, toát lên sức hấp dẫn độc đáo không thể chối từ.
Lâm Trăn ôm trọn lấy eo cô, cả cơ thể như gà rút xương nằm nhoài trên người Tô Mộ Mộc.
Hơi thở ấm áp phả vào tai kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cô run run, ngay sau đó là một lời khen ngợi nhưng lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ trái tim cô——“Em thấy chị hôm nay đẹp lắm.”
Tô Mộ Mộc cười khẽ nhìn cậu: “Người trong hội trường có thể ra đây bất kì lúc nào, chúng ta tìm chỗ vắng vẻ đi.”
Nghe thấy hai chữ vắng vẻ, mắt Lâm Trăn sáng lên, các lá cây hào hứng hẳn nên cứ lắc lư xào xạc mãi không thôi.
Lâm Trăn hoàn toàn không cảm nhận được sự nguy hiểm gấp gáp theo Tô Mộ Mộc đến chỗ vắng người nhưng chờ đợi cậu không phải là những cảnh sắc tươi đẹp mà chỉ có một cái ngắt vỏ cây!
“!!!” Lâm Trăn đau đớn hỏi: “Chị sao thế chị gái nhỏ? Có gì từ từ nói.”
Tô Mộ Mộc thoải mái hỏi: “Nghe nói em từng có người thương hả?”
“Gì cơ?”
“Cô bé từng thay đổi ước mơ của em phải không?” Thật ra khi hỏi ra miệng Tô Mộ Mộc cũng ngại lắm.
Không phải cô cố tình gây chuyện đâu vì thường thì kiểu người thích ăn mày quá khứ và xoắn xuýt vì những chuyện đã qua luôn tìm đến một kết cục xấu, nhưng—–
Tô Mộ Mộc thật sự rất tò mò.
Như một bước đột phá chân trời khiến cô tò mò không cách nào chịu nổi.
Nên cô quyết định không làm khó bản thân, đi hỏi cho rõ.
Lâm Trăn: “……………”
Tô Mộ Mộc không định chất vấn gì đâu, vì ở cái tuổi non nớt ngây ngơ ấy, cái tuổi mới biết yêu thì rung động vì một chàng trai cô gái nào đó là chuyện hết sức bình thường, cô nhéo Lâm Trăn một cái chỉ vì nũng nịu, giận dỗi tí thôi.
Nhưng lọt vào tai Lâm Trăn thì nó lại mang một ý nghĩa khác, thậm chí cái nhéo mạnh đó cũng như chiếc roi quất vào lòng Lâm Trăn.
Ham muốn sống còn khiến cậu giơ tay lên, gân cô nói: “Chị gái nhỏ! Cho em xin một cơ hội báo cáo tổ chức!”
Vẻ ‘có biến lớn rồi’ của Lâm Trăn làm Tô Mộ Mộc hoảng sợ.
Nghiêm túc thế cưng?
Tô Mộ Mộc mím môi, bắt đầu cảm thấy không vui trong lòng. Mạng xã hội nói quá đúng, đang yêu đừng nên hỏi chuyện người yêu cũ linh tinh, cô cứ tưởng rằng mình rất rộng rãi nên chấp nhận được!
Nhưng sự thật đã chứng minh, lòng dạ rộng rãi không có nghĩa là cô không có trái tim, cô vẫn cáu kỉnh và khó chịu như bao người.
Nhưng chuyện đã đi đến nước này rồi thì buộc phải đâm lao theo lao vậy, Tô Mộ Mộc khẽ ngước cằm lên: “Nói.”
Lâm Trăn sờ mũi, sờ gáy, ngượng ngùng cười tự giễu khai: “Thật ra người đó là chị.”
“Gì???”
Nếu bây giờ có một cái máy chụp hình nhắm về phía Tô Mộ Mộc thì có thể vẻ mặt hoảng hốt của cô sẽ thành meme nổi tiếng ngay.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mấy ngày sau đó, Tô Mộ Mộc với Lâm Trăn hẹn nhau quay về trường học. Ở cổng trường, hai người đang định lấy thẻ học sinh ra đồng thời giải thích mục đích về trường lần này thì chú bảo vệ lại tròn mắt quan sát cả hai.
“Chú biết hai đứa! Tô Mộ Mộc với Lâm Trăn đây mà! Người nổi tiếng tốt nghiệp từ trường chúng ta đây, ha ha ha, vào đi vào đi.” Chú bảo vệ thoải mái cho vào: “Sau này có rảnh thì thường xuyên về thăm trường cũ nha.”
Hai người nhìn nhau, vậy là quét mặt thành công rồi đó hả?
Họ đồng thanh: “Cảm ơn chú.”
Vì là cuối tuần trong kì nghỉ hè nên sân trường vắng tanh, cả khối 12 học hành vất vả nhất cũng được nghỉ nên cả ngôi trường chìm vào yên tĩnh.
Trên bức tường tuyên dương những học sinh tốt nghiệp xuất sắc mà Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn từng nằm chễm chệ đã được đổi thành lớp tốt nghiệp mới, đảo mắt nhìn, tất cả đều là những gương mặt của thanh xuân.
“Ồ, lớp đàn em năm nay cũng xuất sắc ghê, không thua kém em chút nào.”
Nghe mấy câu mặt dày không biên giới ấy, Tô Mộ Mộc khẽ tắc lưỡi: “Người ta là đóa hoa của tổ quốc, là ánh dương ban mai, còn em?”
Lâm Trăn vờ như còn rất non, nói “Thì em cũng là cây nhỏ của chị mà.”
“Nhưng bây giờ em đang có xu hướng phát triển thành vỏ cây già đấy em biết không.”
Bị cô khinh bỉ, Lâm Trăn không hề thấy buồn bã gì mà còn cười hì hì hỏi: “Thế chị gái nhỏ có thích không?”
Đương nhiên là thích lắm lắm luôn á.
Trong đầu Tô Mộ Mộc chợt hiện lên những lời đó, hai má cô đỏ lên.
Lâm Trăn tự hiểu nói: “Coi bộ thích dữ lắm nà.”
Tô Mộ Mộc hừ khẽ, ngó lơ tên đang đắc ý nào đó bỏ đi luôn.
Lâm Trăn đuổi theo, cười giữ chặt lấy tay cô.
Tô Mộ Mộc ngúng nguẩy hất ra cái rồi ậm ừ để im.
Hai người trở về trường cấp ba, vừa đi vừa ngắm cảnh. Những kí ức thời cấp ba chợt ùa về, ào ạt như nước vỡ đê.
Tuy học cách nhau ba năm nhưng mỗi một cành cây cọng cỏ trong sân trường đều là những thứ họ quen thuộc, thậm chí những truyện được kể lại cho họ nghe cũng y hệt nhau.
Tô Mộ Mộc chỉ bồn cây phía xa, nói: “Nhà trường từng có ý định chặt bác cổ thụ nghiêng ngả dưới lầu học khối mười hai đi đấy, sau đó thầy dạy văn của chị đã viết một bài văn xin ban lãnh đạo nhà trường giữ cây lại, nói rằng bác cây ấy là đại diện cho tinh thần phấn đấu vươn lên.”
“Có phải là thầy họ Trương không? Hồi lớp mười cô văn của em xin nghỉ thai sản, thầy ấy từng dạy thay lớp bọn em một học kỳ.”
Tô Mộ Mộc tự hào nói: “Đúng, khi đó bài văn của chị thường được thầy Trương lấy làm văn mẫu để khen ngợi này.”
“Khụ, văn em viết cũng thường bị thầy lôi ra làm ví dụ
“Ô?”
Lâm Trăn cười hà hà: “Ví dụ ngược lại.”
“……”
Cứ đi mãi đi mãi, cuối cùng bục phát biểu xuất hiện trước mắt hai người, và bên cạnh nó chính là sân thể dục, bên cạnh sân thể dục là những con đường rợp bóng cây nối liền các dãy phòng học.
Đây là nơi Lâm Trăn cực kì quen thuộc, năm đó cậu đã trông thấy Tô Mộ Mộc phía xa xa ở chính nơi này.
Lâm Trăn cố lục lọi về kí ức và dừng tầm mắt ở một thân cây, giơ tay lên chỉ: “Đây.”
Tô Mộ Mộc thầm hiểu: “Nếu chị đứng ở chỗ cái cây thì lúc đó em đang chơi bóng rổ trên sân thể dục rồi trông thấy chị hả?”
Lâm Trăn gật đầu, thở dài nói: “Thật ra em vô cùng hối hận.”