=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
Tô Mộ Mộc đang bận nói chuyện với Giang Trừng Vũ thì trong điện thoại chợt có tiếng súng.
“Cậu chờ chút.” Tô Mộ Mộc lập tức dời sự chú ý của mình về trò chơi.
“Đây đây, người ở đây, cô xem bản đồ thu nhỏ này.” Giang Trừng Vũ đứng ngoài xem Tô Mộ Mộc vụng về nổ súng còn sốt ruột hơn cả cô nên hóa thân thành bác tài xế già ngồi bên cạnh tay lái chỉ đạo, nhắc: “Cô xem dấu chân trên bản đồ thu nhỏ này, đó chính là nhắc nhở hướng địch.”
“Ồ, Mobile có tính năng thông minh ghê.” Bây giờ Tô Mộ Mộc mới phát hiện ra điểm khác biệt, trong PC, nếu mắt bạn không tinh thì đừng nói tới chuyện bắn, có khi chết rồi bạn còn không biết người ta gϊếŧ mình thế nào.
‘Tôi là ai’ ‘đây là đâu’ ‘ai bắn thế’ điển hình.
Giang Trừng Vũ không biết Tô Mộ Mộc đang so sánh với bản PC, cậu ta chỉ nghĩ đơn giản là Tô Mộ Mộc đang khen tính năng của trò chơi chứ không biết là cô đang ghê bản Mobile này này gà. Nếu trong đoàn ghi hình có máy tính thì cô đã không chơi.
Lâm Trăn nghe Nicetree trò chuyện cùng người đàn ông lạ, cậu trượt tay, ấn nhầm, chết.
“Cây Nhỏ à, sao cậu lại chết thế.”
Lâm Trăn đang nghĩ xem mình nên lấy cớ gì thì chợt nghe thấy tiếng cười sang sang ở đầu dây bên kia: “Ha ha ha gà.”
Lâm Trăn: “…”
【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, Thụ Ca gà 】
【Ôi mẹ ơi hài quá 】
Thấy Treetreetwo chết, một mình cô chơi cũng không có gì vui nên từ bỏ, nói: “Thôi, cậu chết rồi thì chị nghỉ luôn đây.”
Nghe được những lời ấy, Lâm Trăn thấy khá là vui vẻ nhưng mây đen trong lòng cậu còn chưa kịp tan đi thì lại nghe thấy giọng nam xa lạ nói: “Còn có bảy tám phút nữa là bắt đầu quay rồi, không đủ thời gian chơi đâu.”
Tràn Lâm Trăn nổi gân xanh, bảy tám phút đủ để anh đáp xuống thành hộp, rồi lại hộp, tiếp tục hộp, thành hộp tinh luôn đó tin không.
“À phải rồi, kịch…”
“Cậu chờ đã!” Tô Mộ Mộc hét lớn, cô sợ Giang Trừng Vũ lỡ miệng nói ra làm lộ thân phận nghệ sĩ của mình.
“Ừ, vậy chị out trước nha. Cây Nhỏ à, lần sau chúng ta chơi tiếp nhé.” Tô Mộ Mộc vội vàng logout.
“Bạn cùng chơi không biết tôi là nghệ sĩ.”
“Ồ.” Giang Trừng Vũ chợt hiểu ra nhưng cậu ta không hỏi nhiều: “Đúng rồi, với cái thao tác lúc nãy thì cô không muốn chơi cùng bọn tôi vì sợ bọn tôi cười cô gà phải không?”
“…” Cô gái tay to* cười gượng: “Đúng đó, ngại tạo thêm phiền phức cho mọi người.”
(*) Tay to: Ý nói những người chơi game cực kì giỏi, có thể gánh được đồng đội của mình.
“Không sao, lần sau chơi cùng đi. Cô có thể kéo cả bạn mình theo. Yên tâm, tôi sẽ cẩn thận không để lộ thân phận của cô.”
Tô Mộ Mộc ứa mồ hôi, bạn Giang à, chúng ta không đủ trình để gánh Treetreetwo đâu.
Vì thế, tối hôm sau, DUO ‘ân ái’ biến thành bộ ba ‘có tính người’.
Giang Trừng Vũ hỏi: “Chúng ta nhảy thành phố Yasnaya Polyana nhé?”
Tô Mộ Mộc không có ý kiến gì: “Được.”
Lâm Trăn: “…”
Giang Trừng Vũ: “Bạn số 3 ơi, bạn tên là Một Gốc Cây Nhỏ hả? Bạn nói chuyện được không?”
Lâm Trăn trợn mắt nhìn ID Giang Trừng Vũ rồi tâm không cam lòng không nguyện ừ đáp lại.
Bản Mobile có thể đặt tên bằng tiếng Trung, nhắc tới cũng khéo, tên của Giang Trừng Vũ là Một Quả Cam Lớn còn tên của Tô Mộ Mộc là Tiểu Tiên Nữ Sắp Nổ. Ai lướt qua tên của cái đội này sẽ tưởng Một Gốc Cây Nhỏ và Một Quả Cam Lớn là tên đôi.
Giang Trừng Vũ đùa: “Tên hai đứa mình hợp ghê.”
Lâm Trăn: “…”
Giang Trừng Vũ nhiệt tình nói: “Chơi trò này phải nói chuyện, cậu cứ nói thoải mái đi đừng ngại ngùng gì nhá.”
Lâm Trăn: “…”
Thấy Treetreetwo mãi không lên tiếng, Tô Mộ Mộc gọi thử: “Cây Nhỏ?”
Lâm Trăn: “Ưʍ.”
Giang Trừng Vũ buồn cười nói: “Cậu bạn này bẽn lẽn ghê, cô phải dạy cậu ta nhiều vào.”
Tô Mộ Mộc đang nghĩ xem Treetreetwo bị gì, sao tự dưng lại kì lạ thế này nên không kịp nghe những lời Giang Trừng Vũ nói, cô đáp lại theo quán tính: “Dạy cái gì?”
“Yêu cầu đầu tiên chúng ta cần có là mặt dày, cấp cao hơn người ta gọi là không biết ngượng. Bạn cô bẽn lẽn thế này, cô chỉ bảo cho cậu ta chút đi.”
Tô Mộ Mộc: “…”
Không, chắc chắn là cậu đã hiểu lầm rồi, cái từ bẽn lẽn đó không có liên quan gì tới Treetreetwo cả.
Lâm Trăn: “…”
Tôi bẽn lẽn cái con khỉ khô á, tôi chỉ không muốn quan tâm tới anh thôi há.
Tô Mộ Mộc giải thích: “Cây Nhỏ không phải là người bẽn lẽn đâu.”
Giang Trừng Vũ hỏi lại: “Vậy tại sao cậu ta lại không nói chuyện?”
Nghe hai người bên kia đối đáp trò chuyện với nhau, Lâm Trăn bực dọc nói: “Kết nối mạng không ổn định.”
Nghe giọng nói ồm ồm của Treetreetwo, cô nhận ra cậu đang khó chịu nhưng vướng Giang Trừng Vũ bên cạnh nên không tiện hỏi nhiều. Có điều sau khi vào trận, Tô Mộ Mộc lo lắng cho cảm xúc của Lâm Trăn nên hết sức ân cần.
Súng, máu, mũ 3 giáp này nọ cô ưu tiên đưa hết cho Treetreetwo.
Tô Mộ Mộc hỏi Treetreetwo: “Ở đây có M4 này cậu có lấy không?”
Giang Trừng Vũ la làng la xóm lên: “Ơ Mộc Mộc, sao cô bất công thế? Tôi ở ngay kế bên mà sao cô chỉ hỏi cậu ta không hỏi tôi?”
“Cậu có AKM rồi.”
Giang Trừng Vũ không chịu: “Bắn AKM đâu có đã bằng M4.”
Thấy Giang Trừng Vũ chạy sang nhà mình, Tô Mộ Mộc nhanh tay nhặt súng lên.
Giang Trừng Vũ: “Ế?”
Cậu ta thấy Tô Mộ Mộc chạy một vòng sang chỗ Treetreetwo ném khẩu súng xuống: “Cậu cầm đi.”
Nhìn cây súng Nicetree đưa sang, khóe môi Lâm Trăn nhếch lên, tâm trạng đỡ hơn nhiều.
Giang Trừng Vũ: “…”
Cái này không phải là bất công nữa mà là cực kì bất công luôn!
“Mộc Mộc, cô nỡ đối xử với một người đẹp trai ngời ngời như tôi thế à, đắng lòng quá.”
“Hết cách, nếu cậu muốn thì có hàng ngàn hàng vạn cô bạn gái…” Nói được nửa chừng thì cô sửa lại: “Hàng ngàn hàng vạn em gái xếp hàng tặng súng cho cậu.”
Tô Mộ Mộc không hề xuyên tạc, cô có đầy đủ cơ sở khi nói như thế. Có một nghệ sĩ trong giới từng để lộ thân phận của mình, sau đó bị 99 người chơi khác đuổi theo khắp bản đồ, biến 【PUBG 】 thành 【Running Man 】. Còn một lần khác cô với Cây Nhỏ chơi DUO gặp phải fan cậu, thế là có hai đội chạy tới cho súng, cho xe, cho đồ đủ kiểu.
Đó là sức mạnh của fan.
Khi ba người vào đến bo cuối, Giang Trừng Vũ xung phong chết đầu: “Tôi chết rồi, hai người tiếp tục đi. Tôi đi vệ sinh cái, cố lên, gϊếŧ chết chúng nó đi!”
“Ấy ấy, Giang Trừng… Giang ấy ấy, cậu để ý hình tượng tí đi.”
“Hả?”
“Cây Nhỏ là streamer, có rất nhiều người nghe thấy lời cậu nói.”
Tô Mộ Mộc nghĩ thầm, uầy, nếu để cho đám fan bản gái của Giang Trừng Vũ biết ‘hoàng tử bé của chúng ta cũng biết đi toilet’ thì chả biết có vỡ mộng không.
Hơn nữa trước đó Tô Mộ Mộc cũng đã dặn rồi, cô sợ Giang Trừng Vũ đang chơi thì bật thốt ra một câu tao đ*t con m* mày.
Sau đó mà lỡ bị đào ra thì cõi lòng của cả ngàn fan nữ sẽ tan nát, lúc đó tội lỗi của cô nặng dữ dằn lắm.
Dựa vào kết quả quan sát của cô trong mấy ngày làm việc cùng Giang Trừng Vũ thì ngoài thấp thỏm ra chỉ có lo lắng.
“Streamer hả?” Giang Trừng Vũ nói: “Tôi cũng từng làm streamer, cái lần lên chương ấy ấy ấy… Nói chung là tôi từng làm streamer rồi.”
Nhớ lời lời Tô Mộ Mộc dặn đừng để lộ thân phận nghệ sĩ, Giang Trừng Vũ ậm ờ nói cho qua.
Nghe hai người bên kia ấm úng như đang làm cái gì đó mờ ám, Lâm Trăn nhíu mày.
Lâm Trăn khó chịu nói: “Bây giờ em không có livestream.”
Giang Trừng Vũ hiểu, bảo: “Tôi hiểu mà, bây giờ nhiều người đi làm streamer lắm nên rất khó nổi tiếng, mà không có ai xem thì chẳng còn tâm trạng gì. Ấy ấy ấy, tôi đi vệ sinh cái đã, đau bụng đau bụng.”
Lâm Trăn nổi gân xanh.
Chờ Giang Trừng Vũ đi mất, Tô Mộ Mộc quay sang hỏi: “Cậu ta không có ý gì đâu, cậu đừng để bụng nhé.”
Lâm Trăn cực kì để bụng hừ đáp: “Không sao.”
Tô Mộ Mộc do dự, cô nhìn trái ngó phải để xác định là không có ai rồi mới hỏi khẽ: “Tâm trạng cậu không vui hả?”
“Hơi hơi.” Lâm Trăn thành thật thừa nhận.
“Sao… Sao vậy?” Tô Mộ Mộc thấp thỏm hỏi, tim cô đập nhanh.
Lâm Trăn thở dài: “Em không làm được bài thi cấp 6, không biết có đậu nổi không.”
“Ồ.” Tô Mộ Mộc hiểu ra, gật đầu. Xem ra cô ảo tưởng hơi nhiều rồi, may mà cô chưa mất mặt vì tưởng là ai cũng yêu mình. Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, cô trêu chọc: “Đúng là nỗi sầu của thanh niên trẻ, hâm mộ ghê.”