[Trị quốc không thể chỉ dựa vào quyền lực. Một đất nước muốn thịnh vượng, thì sự công bằng phải được đặt lên hàng đầu, sự công bằng ấy phải đến từ chính trái tim của những người lãnh đạo.]
Minh Lễ dừng lại ở câu ấy, ngón tay nhẹ chạm lên từng nét chữ. Hắn không khỏi ngạc nhiên trước sự hiểu biết sâu sắc và lối viết điềm đạm nhưng đầy cảm xúc. Trong xã hội phong kiến đặt nặng thứ bậc, những lời lẽ như vậy có thể bị xem là ngông cuồng, nhưng từ bút pháp của Huy Trạch, nó lại trở thành một lý tưởng đầy sức thuyết phục.
Minh Lễ nhắm mắt lại, nhưng trong đầu vẫn văng vẳng từng câu chữ của Huy Trạch, từng lời nói và ánh mắt kiên định của chàng thư sinh ấy trong lần gặp gỡ ở quán trà nhỏ. Một con người xuất thân nghèo khó, không có bối cảnh gia đình lớn lao chống lưng, nhưng lại mang trong mình một tâm hồn mạnh mẽ đến vậy – điều đó khiến Minh Lễ cảm thấy bị cuốn hút, không chỉ bởi tài năng mà còn bởi chính con người của y.
---
Ở một góc khác của kinh thành, nơi có một quán trọ nhỏ đơn sơ, Huy Trạch ngồi bên bàn gỗ nhỏ, đôi mắt lơ đãng nhìn ra khung cửa sổ. Dòng người qua lại trên phố, tiếng rao bán xôi chè vang lên đều đặn, nhưng tâm trí của y lại hướng về một hình bóng khác – vị đại nhân quyền uy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng y.
Ngay từ lần đầu nhìn thấy Minh Lễ bước vào trường thi, dáng vẻ uy nghiêm và phong thái lạnh lùng của hắn đã khiến tất cả thí sinh phải e dè. Nhưng qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi ở quán trà, Huy Trạch nhận ra rằng phía sau vẻ nghiêm khắc ấy là một con người đầy bản lĩnh và sâu sắc. Lời nói của Minh Lễ, dù chỉ là một lời khuyên giản đơn nhưng lại như một lời động viên mạnh mẽ dành cho y – một người vốn luôn tự ti về xuất thân thấp kém của mình.
Y biết mình chỉ là một thí sinh nghèo khó, chẳng đáng để một người như Minh Lễ để tâm. Nhưng lòng ngưỡng mộ mà y dành cho vị đại nhân ấy không chỉ đến từ quyền lực hay danh vọng mà còn từ sự chân thành hiếm hoi mà y cảm nhận được.
---
Kinh thành những ngày này náo nhiệt hơn thường lệ. Các thí sinh dù đã xong kỳ thi vẫn còn lưu lại, chờ kết quả được công bố. Đâu đó trên những con phố đông đúc, Minh Lễ và Huy Trạch vô tình chạm mặt nhau.
Một buổi sáng, khi Minh Lễ cùng đoàn tùy tùng rời khỏi phủ để đến buổi họp tại triều, hắn tình cờ nhìn thấy Huy Trạch đang đứng trước một cửa hàng sách cũ. Chàng thư sinh trẻ tuổi với vẻ ngoài giản dị, đang lật giở một cuốn sách bằng thái độ chăm chú. Dù giữa phố phường tấp nập, hình ảnh ấy vẫn hiện lên rõ ràng trước mắt Minh Lễ.
Hắn không dừng lại, nhưng khi đi ngang qua, ánh mắt hai người thoáng chạm nhau. Một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đủ để khiến cả hai đều nhớ mãi. Minh Lễ chỉ khẽ gật đầu chào, giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy. Nhưng Huy Trạch lại cảm thấy tim mình đập mạnh.
“Ngài ấy… lại gặp nhau nữa rồi, trùng hợp thật nhỉ…”
Ý nghĩ ấy thoáng lướt qua, nhưng Huy Trạch lập tức gạt bỏ. Y không cho phép mình ảo tưởng. Vị đại nhân quyền uy ấy và một người như y – khoảng cách giữa họ là cả một thế giới.