Chương 5
Năm chiếc mã xa hợp thành một xa đội đi xuyên qua hẻm núi chật hẹp hiểm trở, cuồng phong gào thét trên không trung, cát bụi đỏ ngầu cuồn cuộn nổi lên. Vùng này không thuộc về bất kì một tộc đàn nào, không ai có nhiệm vụ bảo vệ thương lữ qua nơi này, vì vậy bốn phía đều ẩn chứa nguy hiểm, nhưng đây là con đường bắt buộc phải đi nếu muốn đến Hôi hồ tộc, không còn sự lựa chọn nào khác.Ở giữa đoàn xe, sau cửa sổ lộ ra một cái đầu nhỏ.
Cái cằm nhỏ của Bích Dương áp vào song cửa, tò mò nhìn vách đá dốc đứng hai bên. Ách phụ ngồi bên cạnh nhanh chóng kéo nó về, vẻ mặt bối rối lắc đầu khua tay, tựa như đang nhắc nhở nó không nên tùy tiện lộ mặt ra ngoài. Bích Dương kéo kéo áo lông trắng trên người, nhàm chán nửa tựa vào nhuyễn ***(đệm mềm) thêu tơ vàng.
Xa đội đến gần đoạn hẻm hẹp nhất, bỗng nhiên vài bóng đen quỷ dị xuất hiện hai bên vách núi. Trên lưng ngựa, một nam nhân áo đen ngạo nghễ nhìn xa đội bên dưới. Một đầu tóc đỏ như lửa cháy y hệt tử thần, vũ động theo từng giai điệu gϊếŧ chóc trong gió.
Nam nhân vung tay lên, kỵ binh phía sau ngay lập tức thúc ngựa chạy xuống hẻm núi, đội thị vệ trước xa đội kinh hãi thất sắc. Thấy bọn kỵ sĩ tóc đỏ như lửa, ngân hồ đứng đầu hét lớn một tiếng, “Là Xích hồ! Nghênh chiến!”
Bọn thị vệ rối rít rút kiếm, cùngXích hồ chém gϊếŧ, tiếng gào thét nổi lên bốn phía, cát bụi cuồn cuộn không dứt trên con đường hẹp.
Bích Dương đang ngồi trong xe ngựa nghe được tiếng hỗn loạn bên ngoài, đang muốn ló đầu ra ngoài nhìn liền bị ách phụ nhanh tay lẹ mắt túm về. Bích Dương không biết nguy hiểm sắp ập xuống, chỉ đành mù mờ ngồi trong xe, lắng nghe âm thanh chém gϊếŧ bên ngoài.
Một thanh âm lo âu vang lên, “Mau trở lại!”
Bích Dương nghe được xa phu kêu lên một tiếng, liền quay đầu lại. Xe lùi vài bướctrước mặt đường gập ghềnh, phía trước liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Xa ngựa bỗng dưng dừng lại, cửa xe mở ra, đầu xa phu tựa như quả bóng da lăn lông lốc vào vào phía trong. Ách phụ bị dọa đến thét chói tai.
Rốp! một tiếng, một bàn chân đi giày đen giẫm vỡ cái đầu người, máu tươi và não văng tứ tung. Ách phụ ôm Bích Dương co rút trong góc, toàn thân run rẩy không dứt. Hắc y nam tử nghiêng người vào buồng xe, thô bạo túm lấy ách phụ lên.
“A…” Bích Dương đang muốn đưa tay cứu dưỡng mẫu, nam nhân đã tàn nhẫn ném phụ nhân yếu ớt ra ngoài xe.
Xích vương thu hồi thanh kiếm dính máu trên tay, một tay nắm lấy cằmBích Dương. Phần lớn những người gặp Bích Dương lần đầu tiên đều lộ ra vẻ mặt kinh diễm, nhưng hắn chỉ lộ ra nụ cười lạnh trên đôi môi mỏng, đột nhiên áp đảo Bích Dương.
Y phục trên người bị xé rách thô lỗ, lộ ra cái cổ bị nam nhân khao khát gặm cắn. Tâm trạng Bích Dương phập phồng, như tượng gỗ nằm dưới thân nam nhân, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên mui xe…
*****************************
Trinh sát chạy nhanh vào thư phòng, thở hồng hộc bẩm báo, “Đại vương! Xa đội của Bích Dương công tử gặp tập kích ở ‘Xích sa cốc’! Xích hồđã bắt công tử đi!”
“Cái gì?” Mi tâm vốn lãnh khốc của Ấp Thần giờ giật giật, ném địa đồ trong tay xuống.
Trinh sát tiếp tục báo cáo, “Nghe bọn thị vệ chạy trốn đượcnói, Xích vương tự mình xuất hiện, hắn bỏ lại tất cả tài vật chúng ta cho Hôi hồ, chỉ mang Bích Dương công tử đi mất.”
Ấp Thầncuồng nộ ngập trời, nhưng y cũng che giấu vẻ kinh hoàng vừa nãy, nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh lạnh lùng trên mặt.
Địch Phiên vừa nhận được tin cũng chạy tới. Hắn ra hiệu cho trinh sát tiếp tục đi thu thập tin tức, chính mình và Ấp Thần ở lại thư phòng thương lượng đối sách.
“Vương, ngài cho rằng ý đồ Xích vươnglà gì?”
“Đơn giản là muốn phá hỏng sự liên kết giữa ta và Hôi hồ.” Ấp Thần lạnh nhạt nói.
“Đúng, Xích vương luôn luôn bất mãn với việc Hôi hồ quy thuận chúng ta, ngài đem Bích Dương công tử tặng cho Hôi hồ lại càng chọc giận hắn. Chiêu này của Xích vương đủ ngoan(tàn nhẫn, lợi hại), lần hành động này không thể nghi ngờ là muốn tuyên chiến với chúng ta. Đại vương, muốn phái binh sao?”
“Không, trước mắt không phải là thời cơ tấn công Xích hồ tốt nhất.” Ấp Thần có suy tính của chính mình. Thế lực của bọn họ vàXích hồngang nhau; mặc dù y nắm chắc có thể đánh chiếm Xích hồ, nhưng không muốn quân đội của mình phải tổn thương nặng nề. Kế hoạch của y là bắt hết những tộc nhỏ, sau đó tập trung tinh lực, một lần có thể đánh tan Xích hồ.
“Nếu như…cùngHôi hồ liên thủ thì sao?” Địch Phiêncó ý nghĩ khác.
Ấp Thần nhướng mày, “Nói nghe một chút.”
“Đường biên giới phía tây của Hôi hồvàXích hồ tương liên, so với chúng ta qua đó đánh thì tiện lợi hơn rất nhiều. Hơn nữa Hôi hồ vừa kết liên minh với ta, đây cũng là cơ hội cho bọn họ biểu đạt thành ý. Hơn nữa Xích hồ dám can đảm cướp đi ‘lễ vật’ của họ… Ta không tin Hôi hồ sẽ không hợp tác.”
Đề nghị này Địch Phiênquả là rất tốt, nhưng Ấp Thần vẫn lo lắng, “Xích hồ dám cướp người, có thể thấy bọn chúng tin chắc mười phần là sẽ thắng. Nếu chúng ta tùy tiện phái binh tấn công, bọn chúng tuyệt đối có thể lấy Bích Dương làm con tin.”
“Ân… Nếu như đả thương Bích Dương công tử, Đại vương cũng sẽ đau lòng…” Địch Phiên cố ý nói.
Ấp Thần biết hắn lại đang thử dò xét. Y lạnh lùng cười, thanh âm không mang theo chút tâm trạng lại ẩn chứa sát ý, “Thân hệ (tác dụng của) Bích Dươngvốn là lợi ích của phe ta vàHôi hồ tộc. Nếu nó chết trong trận hỗn chiến, chúng ta cũngkhóăn nói với Hôi hồ tộc; hơn nữa cũng sẽ bị những tộc khác giễu cợt, ngay cả đưa một ‘lễ vật’ cũng không xong. Ấp Thần ta sau này sao còn có thể đứng trong Phù U giới? Địch Phiên, mau thu hồi những trò khôn vặt của ngươi lại đi, đừng tùy tiện phỏng đoán tâm tư của ta.”
“Đại vương giáo huấn rất đúng, hạ quan biết tội.” Địch Phiên vội vàng nhận tội. Xem ra hắn đã đánh giá quá cao tầm quan trọng của Bích Dương đối với Ấp Thần; cũng quá coi thường phách tâm (tư tưởng xưng bá) củaẤp Thần rồi. Đối phươngkhông phải là loại người bị sắc đẹp mê hoặc; sự nhẫn nại và nghị lực của y vượt xa người bình thường, cộng thêm mưu kế quân sự xuất sắc và khả năng luôn giữ đầu óc tỉnh táo, một vị đế vương hoàn mỹ như vậy mới có thể giữ vững địa vị, không bị dao động.
Ấp Thần hạ lệnh, “Trước phái sứ giả đàm phán vớiXích hồ, mang theo lễ vật, để cho bọn chúng chủ động thả Bích Dương ra. Nếu như không thể thực hiện được mới quyết định sau.”
“Vâng.” Kế hoãn binh sao?Địch Phiên không khỏi bội phục. Trước hết để Xích hồ cho là bọn họ yếu thế, giảm thấp phòng bị. Trên thực tế là muốn trì hoãn thời gian liên thủ với quânHôi hồ, tìm cơ hội nhất cử công phá(một lần đánh tan). So với tùy tiện phái binh, chiêu này của Ấp Thần mới là phương pháp tuyệt diệu.
*****************************
Năm ngày sau, sứ giả của Ngân hồ đã đến được tòa thành của Xích vương.
Xích vương thị uy (ra oai) ôm Bích Dương, gặp bọn họ. Bích Dương mặc phượng bào chu hồng sắc (màu đỏ tươi) của Xích hồ tộc, đầu đội kim quan hồng ngọc, mi tâm điểm vết chu sa đỏ sẫm. Mới vài ngày ngắn ngủi, nó đã là tân vương hậu của Xích hồ. Bỗng nhiên bị dẫn đến một nơi xa lạ, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp của nó không có chút sợ hãi, cũng chẳng có bất an; chẳng qua chỉ chậm chạp nhìn sứ giả Ngân hồ quỳ gối trên thảm. Lạnh lùng, lãnh đạm, đây là cách nó tự bảo vệ mình.
Sứ giả đem lễ vật dày công chuẩn bị trình lên, cũng nói rõ mục đích mình đến đây, “Xích vương bệ hạ, Bích Dương công tử là chiến lợi phẩm của tộc ta, cũng là hạ lễ của tộc ta choHôi hồ.Hôi hồ tộc đang mong Bích Dương công tử đến, kính xin Đại vương nghĩ đến tình diện (tình cảm và thể diện) của tộc ta và Hôi hồ, sớm thả công tử ra.”
Xích vương chê cười, cố ý ômBích Dương ngồi trên đùi, đôi môi ngả ngớnlướt qua gương mặt bóng loáng của nó.
“Nói gì mà chiến lợi phẩm, còn không phải là các ngươi đoạt lấy từtay Kim hồ sao? Ai cướp được là của người đó. Bích Dương bây giờ là vương hậu của ta, bảo Đại vương các ngươi, có đủ can đảm thì cứ đến giành.”
“Bệ hạ…” Sứ giả khó xử khuyên nhủ, “Đại vương ta không có ý muốn khai chiến, Đại vương chẳng qua là hy vọng giữ vững quan hệ hữu hảo với quý bang,chung sống hòa bình.”
Xích vương từ trước đến nay luôn coi trời bằng vung, tự cao tự đại. Sứ giả hôm nay lại bày ra tư thái hạ người, bày ra thấp tư thái, hắn càng thêm kiêu ngạo, cuồng vọng cười to. “Nói gì mà giữ vững hữu hảo? Sao ngươi không nói Đại vương các ngươi sợ ta?”
Sứ giả không nói. Hắn nhận lệnh của Ấp Thần, phải duy trì thái độ nhu nhược hèn nhát.
Xích vương càng thêm đắc ý, “Đại vương các ngươi đi đánh Hôi hồKim hồ, cũng chỉ có bọn chúng mới sợ các ngươi, còn ta không thèm để các ngươi vào mắt. Trở về nói cho Ấp Thần, đủ can đảm tới đánh a, ta đang chờ y.”
“Lời của Xích hồ bệ hạ, hạ quan nhớ kĩ. Hạ quan xin cáo lui.” Sứ giả thấy mục đích đã đạt được, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
“Thiết…” Xích vương khinh thường cười, chậm rãi cầm lấy mỹ tửu, chính mình uống trước một hớp, ngay sau đó liền nắm lấy cằm Bích Dương, đem rượu trong miệng mình đổ vào.Bích Dương bị liệt tửu làm sặc, ho khan liên hồi, kiều nhan vốn trắng như tuyết lập tức ửng hồng.
Xích vương mê luyến vuốt ve mặt nó, nói nhỏ, “Ta sẽ không đem ngươi giao cho bọn chúng… Ngươi là của ta …”
Hắn dứt lời liền vén y bào củaBích Dương lên, cởϊ qυầи nó, để hạ thân trần trụi của nó ngồi trên người mình. U huyệt nhạy cảm tiếp xúc với hạ thể nóng rực của nam nhân, Bích Dương lập tức khó nhịn giãy dụa.
Xích vương kéotrường khố (quần dài) của mình xuống tận đầu gối, nắm tính khí ma sát vào cái mông tròn lẳn của Bích Dương. Bích Dươngnhét cự vật của hắn vào cơ thể mình, những âm thanh trác táng, tiếng thở gấp, tiếng gầm thét phiêu dạt trong phòng.
Bích Dương không biết mình bị bắt bao lâu, cũng có thể có người tới cứu mình hay không. Xích vương rất giống Kim Lân và Thu Khi khi trước, sau khi đυ.ng đến nó một lần thì luôn muốn cầu hoan với nó cả ngày lẫn đêm. Trên người Bích Dương mang theo một loại ma lực làm người ta nghiện, làm người ta phải điên cuồng.
*****************************
Khi Xích vương còn đắm chìm trong thân thểBích Dương, Ấp Thần đã sớm bắt được liên lạc vớiHôi hồ. Sau khi sứ giả rời đi bốn ngày, Hôi hồ quân đã vô thanh vô tức phá tan biên phòng của Xích hồ. Xích vương lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng. Hắn vẫn cho rằng Ấp Thần sẽ đích thân phái binh, vì vậy không hề để mắt đến biên phòng phía tây. Sơ suất này của hắn đã cho Hôi hồ cơ hội.
Bất quá, hắn tự cho mình cóbinh hùng tướng mạnh;Hôi hồ tộc tập kích bất ngờ, Ngân hồ cũng chưa chắc tới tăng viện kịp. Hắn đểBích Dương ở lại thâm cung, chính mình tự lãnh binh ứng chiến.
Ai ngờ khi hắn vừa rời khỏi Vương cung Ngân hồ tộc cũng từ bên kia đánh tới. Xích hồ hai mặt thụ địch, ứng tiếp bất hạ (khó bề chống đỡ), chỉ đành phải chia ra hai đường, ương ngạnh chống cự.
Mọi chuyện xảy ra bên ngoài, Bích Dương đều không biết được chút gì. Quân đội ba bên đánh chừng mười ngày, chiến hỏa đã lan đến kinh thành. Quân tinh nhuệ đều đang nghênh chiến bên ngoài, hộ vệ trong kinh vô cùng yếu, quân Hôi hồ dễ dàng xâm nhập. Thϊếp thân thị vệ bảo vệ Bích Dương lôi nó lên mã xa, nhanh chóng chạy từ cửa hông vương cung.
Bích Dương ngồi trong bóng tối bên trong mã xa, dự cảm vận mệnh của mình lại sắp có chuyển biến quan trọng.
Bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng gầm gừ điếc tai nhức óc, là âm thanh dã thú tru lên. Trên đất cuồng phong nổi lên, mã xa đang chạy cũng bị gió cuốn, xoay vòng mấy cái liền bị lộn ngược sang bên cạnh.
Bích Dương té trên thảm mềm mại, nghe được tiếng chém gϊếŧ quen thuộc bên ngoài, còn kèm theo cả tiếng mãnh thú gào thét đáng sợ.
Một lát sau, âm thanh dừng lại. Bích Dương đánh bạo đẩy cửa xe ra, thấy một mắt màu lục to như cái chuông đồng. Nó thở dốc vì kinh ngạc, hoảng hốt chui lại vào trong xe.
Bên ngoài có năm cự thú cao thấp đang đứng, cái cổ thật dài và hàm răng sắc nhọn, trên người không có lông, bên ngoài da phủ một màu tím tro sáng bóng. Đây là một loại long thú, vô cùng trung thành với chủ nhân, cũng vô cùng hung hăng với kể thù của chủ nhân. Khôi hồ tộc bắt chúng để dùng thay ngựa.
“An Đạt, lui ra.” Một giọng nam vang đội. Long thú nghe lời, lập tức thối lui. Một nam tử tóc màu xám từ bên thi thể của thị vệ Xích hồ đi ra, đi tới trước mặt Bích Dương.
Dưới ánh trăng, mái tóc xám của nam tử như biến thành màu trắng bạc, vẻ mặt hắn tuấn mỹ nho nhã, khóe miệng ẩn chứa nụ cười. Bích Dươngim lặng nhìn hắn. Diện mạo nam nhân này có mấy phần tương tự như Ấp Thần, cộng thêm tuổi bọn họ tương đương nhau, màu tóc lại gần giống nhau, trong nháy mắt đó, Bích Dươngđã cho là mình nhìn thấy Ấp Thần.
“Ngươi không sao chứ?” Khanh Kha đi tới cạnh xe, quan tâm đỡ Bích Dương lên. Bích Dương cảm giác hai tay đang vịn vào vai nó mang theo chút run rẩy. Nó không hiểu ngẩng đầu. Bị một đôi mắt màu lam mê người của nó nhìn chăm chú, Khanh Kha lập tức đỏ mặt. Hắn lấy tiếng ho khan để che giấu sự bối rối của mình, dắt Bích Dương đi tới bên cạnhlong thú. Long thú gọi An Đạt kia ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất.
“Bích Dương công tử, xe ngựa còn chưa chuẩn bị xong, đành phảiủy khuất ngươi một chút vậy.” Hắn ôn nhu ômBích Dươnglên ngồi trên lưng long thú xong, chính mình lại ngồi sau nó, mở tay ra che chở nó.
Khanh Kha vung dây cương, long thú đứng thẳng lên, chậm rãi chạy về hướng hoàng cung.
*****************
Trong hoàng cung, lửa cháy rừng rực, thị vệ canh giữ cũng bị tiêu diệt. Sau khi trở về, Khanh Kha lập tức hạ lệnh, “Chuẩn bị ngựa xe cho Bích Dương công tử, thông báo phụ vương, nhiệm vụ đã hoàn thành. Chúng ta lập tức lên đường trở về.”
“Vâng.”
Bích Dương bị đưa lên chiếc xe màHôi hồđã chuẩn bị. Nó làm vương hậu của Xích hồ không tới hai mươi ngày, lại bị mang về Hôi hồ tộc.
Trải qua trận chiến này, tuy Xích hồ không bị chiếm đóng nhưng cũng bị tổn thương nặng nề, tạm thời không cách nào giở trò nữa. Sự liên kết của Ngân hồ vàHôi hồchoXích vương một cái bạt tai vang dội; quan hệ hợp tác giữa hai tộc càng được củng cố.
*********************************
Trời trong vạn dặm, ánh mặt trời khắp nơi. Vô số cánh hoa trên không trung đan vào nhau, tạo thành cơn mưa hoa mỹ lệ. Chiêng trống vang lừng, nhạc khúc mừng vui. Hài đồng đuổi theo sau long thú, nghịch ngợm kéo kéo vòng hoa trên người chúng.
Các chiến sĩ khải hoàn trở về cưỡi long thú tạo thành đội ngũ, trong tiếng hoan hô của quần chúng chậm rãi vào thành.
Long thú ở giữa được tranh hoàng hoa lệ hơn những con khác, trên cổ nó treo hồ điệp kết(nơ bướm) thật to, trên người phủ đầy tơ lụa và hoa tươi, tiểu linh kim sắc (chuông nhỏ màu vàng) phát ra tiếng kêu đinh đang thanh thúy theo từng nhịp bước.
Làm người ta chú ý nhất là một chiếc kiệu nhỏ trên lưng nó. Cỗ kiệu kia được chế tác từ hoàng kim, trên đỉnh và mấy cây cột cũng đều phủ đầy hoa tươi. Trên đỉnh kiệu có khảm một viên ngọc thạch trong suốt, to như cái chén; sa mạn (rèm lụa) kéo dài từ đỉnh kiệu phủ trùm xuống, nhè nhẹ tung bay theo gió. Người ngồi trong kiệu lại như ẩn như hiện sau tầng tầng sa mạn.
Mấy phụ nhân chen chúc lên phía trước, kiễng chân cố nhìn mặt người ngồi bên trong. Không ít người khe khẽ cười, châu đầu ghé tai nhau.
“Nghe nói người kia chính là đệ nhất mỹ nhân của Phù U giới chúng ta, gọi là Bích… gì ấy nhỉ?” Một bà lão và tức phụ (con dâu) nói chuyện.
“Gọi là Bích Dương, nghe nói dung mạo nó như thiên tiên, bất luận kẻ nào nhìn nó một cái cũng sẽ bị mê đến ba hồn không thấy bảy phách đó.”
“Đúng vậy, những tộc trưởng kia tranh giành nó đến vỡ đầu chảy máu.”
“Ân, không ngờ Vương của Ngân hồ lại đem nó đến cửa chúng ta. Trước đây nó từng là vương hậu của Kim hồ tộc và Xích hồ tộc, không biết vương chúng ta có thể phong nó làm hậu hay không a…”
“Cái này cũng khó nói, tộc trưởng chúng ta cũng thâm tình với vương hậu đã mất, nói rằng sau này ngài sẽ không lập hậu nữa. Nam tử chung thủy như vậy, thế gian có thể có bao nhiêu?” Lão bà nhớ đến lúc mình còn là thiếu nữ đã từng ngưỡng mộ Hôi hồVương, trong lòng vẫn kích động không dứt.
“Bất quá, Đại vương tuổi tác đã cao, thời gian tại vị cũng không còn dài nữa… Khanh Kha điện hạ kế vị là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Đáng tiếc, mỹ nhân này nếu được làm vương hậu thì cũng khôngđược lâu.”
“Không nhất định nga, Đại vương mặc dù lớn tuổi, nhưng thân thể còn rất tốt, lại một mình chấp chính, bốn trăm năm cũng không phải là vấn đề…”
Trái ngược với lời đồn đãi vô căn cứ bên ngoài, Bích Dương vẫn duy trì tâm trạng bình thản. Nó ngồi trên cái đệm mềm mại, không có việc gì mà chơi đùa với đầu ngón tay trắng nõn của mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hai bên.
Đội ngũ tiến vào hoàng cung trong hoa tươi và tiếng hoan hô vang dội. Trước cửa cung, Hôi hồ vương và chúng đại thần chờ đã lâu.Hôi hồ vương Mẫn Hiền đã sống hơn một ngàn năm trăm năm, tương đương một người bảy mươi tuổi của loài người. Nhưng yêu hồ là chủng tộc đặc biệt, dáng vẻ bên ngoài của họ cũng không bị tuổi tác ảnh hưởng, mà là biến hóa theo tâm trạng và pháp lực. Yêu hồ có pháp lực càng cao càng có thể giữ lại nét thanh xuân.
Vì vậy, mặc dù Mẫn Hiền đã coi như lão nhân, nhưng tướng mạolão nhìn chỉ như người hơn bốn mươi, thân thể cũng rất cường tráng.
Mẫn Hiền đứng giữamọi người, vốn có khí thếvương giả tự nhiên; mặt màyhồng hào, thần thái phấn chấn. Khanh Kha ngồi trên lưng An Đạt, dẫn đội ngũ đi tới trước mặt phụ thân. Hắn nhanh nhẹn nhảy xuống, bước lên bậc thang, một chân quỳ xuống hành lễ.
“Nhi thần tham kiến phụ vương.”
“Hảo hài tử, miễn lễ.” Mẫn Hiền mỉm cười phất tay “Cực khổ ngươi, trận chiến này đánh rất tốt, thắng được rất đẹp, quả nhiên không để phụ vương thất vọng.”
“Phụ vương quá khách khí, đây là trách nhiệm của hài nhi…” Khanh Kha còn chưa nói hết, Mẫn Hiềnvốn đang tươi cười bỗng nhiên trợn mắt há mồn nhìn phía sau nhi tử. Khanh Kha quay đầu, nhìn lại theo ánh mắt lão, chỉ thấy Bích Dương đang được hai quan nhân đỡ lấy, từ trên lưng long thú bước xuống.
Mẫn Hiền không kìm được mà đi về phía nó, thay thế vị trí của quan nhân, vịn bả vai gầy yêu của nó. Bích Dương hạ mắt xuống; Mẫn Hiền nhìn nó, ngực như nổi từng cơn sóng lớn. Lão sống hơn ngàn năm nay, thấy qua vô số giai nhân quốc sắc thiên hương, cho là đời này không còn mỹ nhân nào có thể làm mình kinh diễm nữa. Nhưng hôm nay thấy Bích Dương, lão lại như một thanh niên nói lắp.
“Ngươi chính là…Bích Dương công tử…?”
Bích Dương khẽ khom người. Mẫn Hiền vội vàng nói “Miễn lễ miễn lễ”. Lão như nhặt được chí bảo, ôm Bích Dương, đi trở về trên bậc thang. Khanh Kha ở một bên nhìn, trong lòng nổi lên trận trận ghen tuông khổ sở.
“Kha nhi, đúng là làm rất khá, làm được rất tốt… Ha ha…” Mẫn Hiền vỗ nhi tử, hưng phấn đến mức mất bình tĩnh. Lão xoay người đối mặt với quần thần tuyên bố, “Vì chúc mừng hài nhi của ta khải hoàn trở về, đồng thời để hoan nghênh Bích Dương công tử, tối nay trong cung sẽ cử hành yến hội, các khanh gia đến tham dự, để chúng ta đi hảo hảo ăn mừng!”
Mọi người vui mừng hoan hô, cánh hoa tiếp tục hạ xuống từ bốn phương tám hướng. Mẫn Hiền ôm Bích Dương trong ngực, mặt mày hớn hở. Trái ngược với sự vui sướиɠ của mọi người, khóe miệng Khanh Khanhư chỉ có nụ cười miễn cưỡng. Hắn nhìn Bích Dương trong ngựcphụ thân,đáy mắt không che giấu sự chán nản.
*********************
Yến hội ăn mừng tiến hành đúng hạn, bôi trản (bôi: chén rượu; trản: chén rượu loại nhỏ)lộn xộn, ánh sáng lung linh, hoan thanh tiếu ngữ. Đã hơn nửa đêm, tân khách dù đã say khướt vẫn kính rượu nhau, bề ngoài lại có vẻ quạnh quẽ. Khanh Kha và mấy vị tướng quân kính nhau mấy chén, sau liền xoay người nhìn về phía thủ tịch(ghế dành cho người đứng đầu), thấy chỗ ngồi đã trống trơn, phụ thân vàBích Dương chẳng biết đã rời khỏi từ lúc nào.
Khanh Kha không thèm suy nghĩ sâu xa, bỏ lại tửu trản, đi tìm trong hoa viên. Dưới ánh sao, bóng cây đen kịt lung lay trong gió, mùi hương hoa ngọt ngào dường như có thể làm thần trí người ta mê say. Bỗng có tiếng thở dốc như tiếng thú nhỏ khóc khẽ, từ trong bụi cây truyền đến.
Biết rất rõ rằng chính mình sẽ không chịu nổi cảnh tượng kia, nhưng Khanh Kha vẫn không cách nào ngăn bước chân tiến lên phía trước.
Vẹt cành lá nặng nềra, hắn thấy thân thể thần nữ trơn bóng như được điêu khắc nửa dựa vào nam nhân cường tráng, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mê loạn, vạt áo trước ngực mở rộng, khố tử (quần) bị kéo xuống đùi. Thân hình nhỏ nhắn vùi đầu vào giữa hai chân người kia, hai tay nắm lấy tính khí thô to của nam nhân, cố gắng hấp duyện(liếʍ mυ'ŧ).
Khanh Kha nhìn ngạnh vật tím đen kia ra ra vào vào giữa đôi môi đỏ tươi, một dòng nhiệt lưu không biết từ đầu xuyên qua toàn thân hắn.
“Nga… Nga…” Mẫn Hiền phát ra tiếng thở dốc mất hồn, ôm lấy cái đầu nhỏ của nó, dùng sức đung đưa cái mông, mãnh lực co rút đâm vào rút ra trong cái miệng nhỏ nhắn ẩm ướt. Lão rốt cuộc thở dài một tiếng, phóng xuất làn sóng du͙© vọиɠ.
Bên mép Bích Dương dính đầy ái dịch chưa kịp nuốt, tay nó còn đang cầm phân thân của nam nhân; lam mâu xinh đẹp như đọng nước mắt nhìn chăm chú vào đối phương. Mẫn Hiền nhìn đến dục hỏa đốt người. Lão kéo nó đứng lên, áp nó vào bậc cẩm thạch, gạt rớt khố tử của nó, bài khai (mở rộng) cái mông trắng như tuyết…
Hô hấp củaKhanh Khacàng ngày càng dồn dập, hắn cảm giác từng luồng khí phun ra từ mũi mình đều như ngọn lửa, dục hỏa và lửa giận trong cơ thể đan vào chung một chỗ. Hắn thật hận! Tại sao người đang đè ép Bích Dương kia lại không phải là hắn? Tại sao người làm nó rêи ɾỉ, làm nó phải khóc lóc cầu xin không phải là hắn?
Phụ thân căn bản không xứng với Bích Dương! Lão ta tại sao phải chiếm đoạt người trẻ tuổi xinh đẹp này?!
Sự kích động vọt ra khỏi người hắn. Hắn muốn cứ như vậy xông tới, vứt lão cha lớn tuổi của hắn từ trên thân thể trắng nõn của Bích Dương xuống, sau đó hung hăng đạp lão mấy cái nữa.
Nhưng, hắn không thể!
Hắn không có dũng khínhư vậy!
Ngoại trừ đứng một bên tức giận, hắn cái gì cũng làm không được.
Tiếng rêи ɾỉ ngọt nị của Bích Dươngvà tiếng thở dồn dập nặng nề của phụ thânquanh quẩn bên tai, Khanh Kha nặng nề bước đi, khó khăn rời khỏi nơi đó.
*************************************
Chú thích:
杯: bôi: chén uống rượu (lớn hơn trản) 盏:trản: chén nhỏ
Một loại trản thời Bắc Tống
Thường thì dùng bôi trản là để chỉ chung việc uống trà/rượu thui. Tại ta thấy nó đẹp nên mới trưng hai cái ra cho thiên hạ ngắm ý mà.