Chương 1-1: Tiết tử
Trong không trung thiên giới bao phủ một mảng xám xịt, mao sắc(màu lông) tươi đẹp của phượng vĩ điểu(đuôi chim phượng)khôngphát ra chút âm thanh, quang mang của tiên hoa bị bóng tối cắn nuốt, tầng mây luôn mỏng manh giờ tụ lại thành từng đám đen như bãi bùn, xung quanh ầm vang tiếng sấm. Cung điện kim bích huy hoàng truyền đến tiếng gầm thét tức giận của thiên đế; cả thiên giới rung động, sấm sét trên cao đan vào nhau như tấm lưới.Chúng thần quỳ gối dưới điện Kinh Sa Dương Động run lẩy bẩy, trên dung nhan xinh đẹp của các thần nữ bị nỗi sợ hãi làm cho vặn vẹo. Trong tầng tầng lớp lớp sa trướng phát ra một tiếng thét, “Đáng chết –!!”
Sa trướng bị cuồng phong cuồn cuộn thổi tung lên, tất kim hoa bình (bình hoa thếp vàng) dễ dàng bị âm thanh rống giận kia đánh vỡ, xà nhà cũng lay động theo tiếng hét. Một tiếng rống giận của thiên đế cũng đủ để phá hủy một thành trì vững chắc nhất, mà cơn tức giận của thiên đế này cứ nối tiếp nhau mà đến. Chúng thần không có chỗ trốn, chỉ có thể quỳ gối ngoài điện thừa nhận cơn tức giận của y.
Một tia sáng mờ phủ xuống, Thái Thiên hậuduyên dáng sang trọng do thất thải tiên nữ hộ giá xung quanhung dung đi vào nội điện.
“Thái Thiên hậu nương nương!” Chúng thần như thấy cứu tinh, nhất tề khom người hành lễ. Thái Thiên hậukhẽ gật đầu với bọn họ, đưa tay cho tiên nữ đỡ lấy lướt qua chúng thần, chậm rãi đi vào trong sa trướng.
Thiên đế trong sa mạn đưa lưng về phía nàng, đứng trước hoàng tọa(ghế ngồi của vua). Cả người y đều phát run, bởi nổi giận mà phát run.
Thái Thiên hậu lạnh lùng quét mắt về người thanh niên té ngã bên chân y. Mái tóc màu xanh của người này đã mất đi quang thải (ánh sáng rực rỡ) ngày thường, hai mắt nhắm nghiền, ngực bị một chuôi bảo kiếm hoàng kim xỏ xuyên qua. Đó là thần khí bảo vệ thiên giới – Tích Thần Kiếm. Bảo kiếm luôn treo trên cây cột phía sau hoàng tọa. Bị nó xuyên qua ngực thì cho dù là thần linh có sinh mạng bất tử cũng phải chết.
Thái Thiên hậu vừa nhìn tình cảnh trước mắt, lập tức đã hiểu rõ sự việc. Nàng lạnh lùng ra lệnh cho một tiên nữ bên cạnh, “Gỡ Tích Kiếm xuống, đừng để máu tặc nhân kia làm ô nhiễm.”
“Tuân lệnh.” Hai tiên nữ đi tới, đang muốn rút kiếm ra, thiên đế đột nhiên quay đầu trừng mắt. Tiên nữ bị sự tức giận của y đánh bay ra ngoài sa trướng.
“Không được đυ.ng hắn!!” Thiên đế hoàn toàn mất đi khí độ vương giả,không khống chế được mà thét to. Y thét lớn như vậy, ngoại trừ Thái Thiên hậu, các tiên nữ còn lại đều bị đánh bay ra ngoài.
Thái Thiên hậukhông chút lo lắng đến những thị nữ bị chấn thương. Bà lạnh lùng nở một nụ cười, đi từng bước đến cạnh thiên đế, đặt bàn tay được sơn móng đỏ lên bả vai nhi tử, ác độc cười nói, “Hài nhi, là do tiện nhân không biết tốt xấu này tự chấn dứt sinh mạng, sao ngươi có thể vì y mà phát hỏa lớn như vậy?”
Ngực thiên đế nhấp nhô dữ dội, trong mắt bắn ra hàn quang thức giận. Thái Thiên hậu xem thường ánh mắt muốn đem mình thiên đao vạn quả đó, vẫn cười híp mắt rúc vào lòng y. Thiên đế thô lỗ hất bà ra, ngồi xuống rút Tích Kiếm kia ra, tiện tay ném thanh kiếm dính đầy máu kia sang một bên.
Y run rẩy ôm lấy người đã sớm không thể hô hấp, trước ngực người đang nằm sấp kia đã đọng đầy máu, thương tâm khóc nức nở, trong miệng không ngừng gọi tên ái nhân, “Hồi Tuyết… Hồi Tuyết…”
Đáng tiếc, hắn không bao giờ nhận được câu đáp lại nữa.
Thái Thiên hậu lạnh lùng nhìn tất cả. Bà cầm lấy Tích Kiếm, thờ ơ dùng khăn lụa lau lau vết máu trên kiếm, lời nói không mang chút cảm tình tuôn ra từ cái miệng đỏ tươi, “Hài nhi, bất quá chỉ là một nam sủng mà thôi. Y chết thì cứ để y chết là được rồi, dù sao y cũng không muốn ở bên ngươi. Ta đã sớm nhắc ngươi, bộ tộc Phong Thần vốn cao ngạo, ngươi càng đối tốt với y thì y càng xem thường ngươi; ngươi càng muốn y lưu lại, y lại tình nguyện tìm đến cái chết… Hừ, thiên thần tự sát sẽ không có kết quả tốt, bọn chúng vĩnh viễn không bao giờ được trở lại thiên đình nữa, chỉ có thể ở lại nhân gian trải qua nỗi đau khổ của kiếp luân hồi…”
Lời của bà khiến thiên đế đang khóc cũng dừng lại. Y chậm rãi đặt Hồi Tuyết xuống, đứng lên. Y xoay người, vẻ mặt thẫn thờ đi về phía Thái Thiên hậu. Thái Thiên hậu vui mừng, một tay ôm y, tay kia vẫn cầm Tích Kiếm.
“Hảo hài nhi của ta, ngươi rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi, muốn về bên cạnh ta sao?” Bà cười kiều mị, chủ động đưa môi mình lên. Thiên đế cứng người, để mặc bà hôn. Y nắm lấy tay cầm kiếm của bà, đột nhiên đâm vào ngực chính mình.
Thái Thiên hậu sợ hãi kêu một tiếng, mở mắt ra, máu tươi như suối phun vào mặt bà. Khóe miệng thiên đế tuy dính máu nhưng vẫn mỉm cười. Y lui về sau mấy bước, té ngã trên người ái nhân.
“Ngươi… Ngươi thế nhưng…” Thái Thiên hậutức giận nhưng không thể làm gì được, chỉ biết nhìn y ôm Hồi Tuyết trong ***g ngực. Từ trước đến giờ bà luôn vô tình, bây giờ cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và tức giận.
“Không cần biết hắn đi đâu, hắn đều là của ta…” Thiên đế cố lấy một hơi cuối cùng nói, “Hắn đến nhân gian luân hồi, ta sẽ cùng hắn đi… Không cần biết phải luân hồi bao nhiêu lần… Ta đều phải ở cùng một chỗ với hắn…”
Sau khi nói xong, y thỏa mãn ôm ái nhân, khép mắt lại…
Bên ngoài thiên đình vang lên tiếng sấm vang dội xưa naychưa từng có, đinh tai nhức óc, thật lâu sau cũng chưa tan. Cuồng phong âm lãnh gào thét trên không trung cung điện, quần thần sợ hãi luống cuống ngẩng đầu nhìn. Một đám mây vân hà (mây ngũ sắc) xẹt qua phía chân trời đen kịt, Thái Thiên phi một thân y phục rực rỡ vội vàng đáp xuống.
Bàcòn không kịp nhận sự tham bái của quần thần, bước nhanh vào cung điện.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ…” Bà tìm đượcThái Thiên hậu phía sau màn trướng, cũng nhìn thấy thiên đế đã chết.
“Đây là…” Thái Thiên phi che miệng, như không thể tin bước lùi lại một bước.
“Ha ha ha… Ha ha ha…” Thái Thiên hậu bỗng nhiên cười chói tai. Bà cười đến không khống chế được. Bọn thị nữ và Thái Thiên phi đứng cạnh đó cũng không dám tới gần.
Bỗng nhiên bà dừng lại, ngồi xổm xuống, khẽ vuốt khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng của thiên đế, âm trầm nói nhỏ, “Hài tử ngốc… Ngươi cho rằng các ngươi có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ sao? A a a… Ta sẽ không cho các ngươi ở chung một chỗ… Cho các ngươi đầu thai thành người cũng quá thuận tiện cho các ngươi rồi…”
“Tỷ tỷ?” Thái Thiên phithấy khuôn mặt tươi cười quỷ dị của bà, bị dọa cho sợ hãi.
Thái Thiên hậu tiếp tục lầm bầm lầu bầu, “Hảo hài nhi… Ta muốnHồi Tuyết trinh liệt mà ngươi yêu nhất biến thành đãng phụ (người *** đãng) mà ai cũng có thể làm chồng…Ha ha… Đểy đầu thai thành Bích Động yêu hồ đi… Y sẽ còn *** đãng hơn bất cứ ai… Yên tâm đi… Y còn có thể đẹp như thế, mê người như thế, yêu mị đến nỗi tất cả mọi người đều yêu y, thương y, cũng muốn đoạt lấy y… Ha ha ha…!!!”
“Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?” Thái Thiên phisợ hãi ánh mắt điên cuồng của bà.
Nhưng dường như Thái Thiên hậukhông nghe thấy, vẫn tiếp tục nguyền rủa, “Sau khi ngươi đầu thai sau cũng sẽ tiếp tục yêu hắn… Nhưng ta không cho các ngươi có kết cục tốt! Tất cả những người yêu y đều khôngđược chết tử tế… Những người có quan hệ với y cũng sẽ vạn kiếp bất phục… Hồi Tuyết mà ngươi yêu nhất cuối cùng sẽ nhận tất cả hủy hoại đau thương, cuối cùng phải cô độc chết đi… Ha ha ha…!!!”
Miệng bà đọc lời chú, hai tay phát ra tia sáng ám tử sắc, bao phủ lên toàn thân hai người đã chết.
“Tỷ tỷ! Ngươi rốt cuộc đang làm gì?” Thái Thiên phi cũng nhịn không được nữa, đưa tay kéo bà lại.
Vẻ mặt Thái Thiên hậu đột nhiên bình tĩnh lại. Bà mỉm cười đứng lên, nắm lấy tay Thái Thiên phi, nói, “Hảo muội muội, nhi tử của ta đã bị phế rồi, để hắn bị coi thường đi… Tới, đem Phiền Lê khả ái của ngươi tới đây đi, ta muốn hắn trở thành tân Thiên đế… Có hai tỷ muội chúng ta giúp sức, thiên giới nhất định sẽ tiếp tục thịnh vượng…”
Thái Thiên phi nghe ngữ điệu ôn nhu của bà, chẳng những không cảm động mà toàn thân tràn ngập cảm giác lạnh lẽo. Người này là tỷ tỷ của bà sao? Nữ tử mà ánh mắt chứa đầy sự độc ác này, thật sự là tỷ tỷ ruột thịt của bà sao?
Thái Thiên hậu không thèm quan tâm đến sự sợ hãi của bà, lôi kéo muội muội đang phát run kia, thong dong đi ra sa trướng.
Vài thái hà (ánh sáng ngũ sắc) xuyên qua tầng mây thiên giới, xua tan mây đen. Thiên giới đã nghênh đón một quân chủ mới.