Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 23: Bị hắn trói hai tay

"Ồ? Chính là hắn, vậy thì dễ xử lý hơn nhiều. Chứng cứ ở trong cái trong điện thoại di động đó sao?" Long Kỳ cố tình làm ra vẻ chính nghĩa.

"Ừ, ừ." Dao Dao nhanh chóng gật đầu.

"Được, cô chờ tôi." Dứt lời, hắn bước nhanh tới trước mặt Ngự Ngạo Thiên, giành lấy di động trong tay hắn. Hắn lập tức giao cho Dao Dao đang ở cách đó không xa: "Đây, tìm ra chứng cứ rồi."

"Ừm." Đôi mắt to ngấn nước thỉnh thoảng liếc trộm Ngự Ngạo Thiên, hắn vẫn đang dựa vào ở khung cửa như cũ, mặt không chút biến sắc.

Tên đàn ông khốn nạn, anh cứ tiếp tục hung hăng đi, anh sẽ chết ngay lập tức cho coi! Nhưng tìm một lúc lâu...

"Hắn xóa rồi sao?" Không hề tìm được cái video kia.

"Ai, vậy thì hết cách rồi, Dao Dao. Xem ra tôi..."

"Không sao quản lý. Hừ, hắn cho rằng xóa đi rồi, tôi sẽ không có cách nào khôi phục được sao?" Khuôn mặt nhỏ đầy căng thẳng của Dao Dao trở nên lạnh lẽo, trừng mắt tức giân với Ngự Ngạo Thiên cách đó không xa. Cô đi tới trước một cái máy vi tính, thao tác thông thạo.

Long Kỳ đứng xem một bên đột nhiên cảm thấy cô gái này hình như cũng không ấu trĩ lắm.

"Ok, đã khôi phục xong!" Chỉ là trong hai phút ngắn ngủi, Dao Dao tự tin nở nụ cười, click vào nút play.

Video bị xóa trước đó lại hiện ra ở trước mắt mọi người một cách hoàn hảo như chưa từng có tổn hại gì.

"Cô, cô... Sao cô làm được vậy?" Long Kỳ choáng váng, không ngừng nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên cách đó không xa.

Nụ cười tà mị của hắn càng thêm sâu thẳm, không ngờ con vật nhỏ này mỗi lần đều mang đến cho hắn một bất ngờ khác nhau.

"Chương trình học về máy vi tính chính là môn học thêm của tôi hồi cấp ba. Vì lẽ đó, tôi có thể khôi phục bất thứ đồ vật gì dễ như ăn cháo."

Đến những IT bậc thầy trong việc khôi phục dữ liệu của Berson cũng phải mất năm phút trong khi nha đầu này trong hai phút đã làm được. Long Kỳ thật mẹ nó muốn chửi đổng. Nha đầu này lợi hại như vậy sao lại là cô gái thang máy, không phải ngu ngốc thì là cái gì?

"Hừ, khốn kiếp, hiện tại người cả người lẫn vật chứng đều đã lấy được, anh còn gì muốn nói?" Dao Dao cầm chiếc di động đang phát video, lời lẽ chính trực phóng đến trước mặt Ngự Ngạo Thiên.

"Hửm?" Hắn ngồi thẳng lên, hai tay điềm nhiên xỏ vào trong túi. Đôi mắt híp lại lạnh lùng là cho khí thế Dao Dao lập tức vơi đi.

Khí chất của người đàn ông này thật kinh khủng, thật đáng sợ.

"Quản... Quản lý." Cô không thể làm gì khác hơn là tìm viện trợ từ bên ngoài.

"Không sao, đừng sợ. Hiện tại chứng cứ đang ở trong tay chúng ta, hắn không làm gì được chúng ta đâu." Long Kỳ đứng che chắn trước mặt Dao Dao, tức giận chất vấn: "Hừ, chí ít anh cũng phải hai mươi lăm, hai mươi sáu đúng chứ? Vậy mà đến một cô gái mười chín tuổi cũng hạ thủ được. Anh có còn là người không thế?"

"Đúng, anh không phải là người!" Có chỗ dựa, Dao Dao lấy hết dũng khí từ Long Kỳ sau lưng chui ra, cùng mắng. Nhưng khi Ngự Ngạo Thiên trợn mắt, cô lập tức lại rụt trở về.

"Cô gái chưa tới hai mươi tuổi chính là một bông hoa quý. Làm sao anh có thể nhẫn tâm xuống tay vậyy? Anh quả thực là cầm thú."

"Đúng, anh là cầm thú!"

"Anh nói xem, anh muốn ngoại hình thì có ngoại hình, muốn khí chất có khí chất, làm sao có thể làm ra việc hèn mọn như thế chứ?"

"Đúng, anh hèn mọn!"

Nghe Long Kỳ chỉ trích cùng với Dao Dao lên tiếng phụ họa, Ngự Ngạo Thiên trước sau vẫn duy trì trầm mặc, nhưng vẻ mặt càng ngày càng âm trầm.

Còn Dao Dao đã sớm bị tinh thần trọng nghĩa của Long Kỳ làm cho xúc động. Cô không ngờ anh quản lý này cũng chính trực không khác mình là mấy.

Nhưng là một giây sau...

"Anh cảm thấy loại nhóc con này xứng với anh sao? Anh nên đưa cô ấy lại... cho tôi mới đúng!"

"Đúng, anh nên để lại cho hắn mới..." Oái... Tình huống gì vậy? Vẻ mặt Dao Dao cứng đờ, chậm rãi chui ra từ sau lưng Long Kỳ.

Cô ai oán nhìn vào khuôn mặt đang nở một nụ cười xấu xa của Long Kỳ: "Anh, các anh... là... là một bọn sao?" Đáng chết! Cô làm sao lại không chú ý tới, cái tên khốn kiếp cầm điện thoại di động của cô là từ khoa phòng quản lý đi ra chứ? Xong đời..., bị gạt rồi.

"Tôi vốn nghĩ anh là người tốt, không ngờ anh lại phối hợp cái tên khốn kiếp kia đồng diễn một vở kịch. Các anh quả thực là một ổ chuột rắn."

"Ai, ngực phẳng, đừng nói lời nói khó nghe như vậy chứ? Cái gì một ổ rắn chuột... thật khó nghe! Chúng tôi nhiều lắm cũng chỉ cấu kết với nhau làm việc xấu thôi." Long Kỳ nở một nụ cười âm lãnh, chậm rãi đi tới trước mặt cô, đẩy ngón tay đầy phẫn nộ cô đang chỉ về phía mình ra, nói nhỏ: "Đúng rồi, nói cho cô biết một tiếng, cái tên da^ʍ tà quản lý Long trong miệng cô... chính là ông anh đây! Tôi... tên là Long Kỳ!" Dứt lời, đôi mắt lóng lánh của hắn lóe lên một tia tà ác.

Hắn quay đầu về hướng Ngự Ngạo Thiên khoát tay áo một cái: "Đón nhận chính là thời điểm thưởng thức mỹ vị. Tôi đây "công thành thân thối", chơi vui vẻ nha. Bye bye."

Chơi vui vẻ nha... Chơi vui...

Nhìn Long Kỳ đang dần dần đi khuất, hai mắt Dao Dao cũng từ từ trở nên nguội lạnh. Một trận gió lạnh thổi qua, cô theo bản năng mà rùng mình một cái, ngoái đầu lại, quét mắt về phía Ngự Ngạo Thiên đang ở đằng sau.

Một giây sau...

Chạy thôi!

Cô co giò sắp chạy thì lại bị một cái tay tóm chặt lấy tóc đuôi ngựa.

"A." Cảm giác đau đớn lan tràn toàn thân, cô rốt cuộc cũng thức thời hạ mình xuống, không động đậy.

"Bảo bối, vừa nãy mắng đã miệng chưa?"

Phía sau, giọng nói âm lãnh của tên đàn ông giống như tử thần giáng lâm, sắc mặt cô xìu xuống, quay đầu lại mới biết giờ khắc này khuôn mặt người đàn ông lại gần mình đến vậy: "Không phải tôi. Không phải tôi mắng anh, là tay quản lý Long Kỳ mắng anh, tôi chỉ là... chỉ là..." Quên đi, vào lúc này trốn tránh trách nhiệm còn có tác dụng sao? Ngược lại bọn họ đều cùng một phe. Cúi xuống, cô giống như con rối với cái đầu nhỏ nhắn: "Đã miệng rồi."

"Hừ hừ, vậy thì tốt, phải công bằng chứ nhỉ? Bây giờ cô cũng nên để tôi thoải mái một chút, phải không?" Nói xong, khuôn mặt tà lạnh của Ngự Ngạo Thiên trong nháy mắt trầm xuống, thô bạo nắm lấy tóc đuôi ngựa của Dao Dao đẩy về phía bên trong phòng làm việc...

"Không... Đau." Mặc cho cô cố gắng thoát ra thế nào cũng đều phí công, vẫn bị dẫn tới bên trong phòng làm việc.

Ngự Ngạo Thiên đẩy tay, cả người cô thuận thế nằm trên sô pha.

Vừa muốn ngồi dậy, lại bị người đàn ông đè lên thân thể, mà một cái tay khác của hắn đang tháo nút thắt cà vạt.

"Anh... anh muốn làm gì?"

"Hửm? Cô rất nhanh sẽ biết thôi." Nam nhân tà nịnh nở nụ cười, gỡ cà vạt xuống quấn từng vòng một vào cổ tay của cô.

"Đừng! Đừng mà, sao anh lại trói tôi? Buông ra!"

Lúc này, Dao Dao thật sự giống như một con cừu con đang chờ lên thớt, chỉ có thể không ngừng vặn vẹo cơ thể, phản kháng, còn hai tay như chỉ để trang trí.

Ngự Ngạo Thiên đi tới trước camera, tùy ý thay đổi ống kính hướng về sô pha, đồng thời cũng cũng mở máy vi tính lên.

Nhìn thấy mình trên màn hình cùng với nụ cười gian tà trên mặt người đàn ông, hai mắt cô kinh hoàng mở to: "Lần này anh lại muốn làm gì?"

"A, bảo bối, tôi thấy cô rất thích chụp trộm người khác, lần này đương nhiên là để thỏa mãn sở thích của cô rồi." Dứt lời, Ngự Ngạo Thiên ôm cô vào lòng, mặt hướng về màn ảnh khoát tay một cái: “Nào, cười một cái."

Theo bản năng, cô lảng tránh ống kính máy quay.

Nhưng đổi lại là sự bất mãn Ngự Ngạo Thiên, gương mặt đẹp trai bỗng lập tức trở nên âm trầm: "Ta nói cô cười, có hiểu không?" Bàn tay lớn mạnh mẽ nắm khuôn mặt nhỏ của cô, quay về phía ống kính.

***

(1) Công thành thân thối: thành công rồi sẽ rút lui.